Chương 360: Phiên Ngoại 9
Chương 360: Phiên Ngoại 9Chương 360: Phiên Ngoại 9
"Nghe nói Bạch đại thúc là người bị vợ quản nghiêm."
Nhị Bảo gật đầu, cứ làm như vậy đi.
Vì vậy, Khương Bảo Châu phát hiện mấy bánh bao càng thêm dính người.
Ở chỗ Tiểu Kiều ăn ăn uống uống, lấy lòng khoe mẽ.
Tiểu Kiều lại là người hào phóng, tặng ngọc bội và kim nguyên bảo cho các bánh bao.
Nhận được chỗ tốt, có hi vọng trả hết nợ nần mượn từ Tiểu Thạch Đầu, các bánh bao càng thêm ra sức.
"Bảo Châu, ta đã sớm nói muội là người có phúc khí."
Nhoáng lên, hai người cũng đã quen biết mấy năm. Cuộc sống này trôi qua thật nhanh, chỉ là chuyện trôi qua trong một cái chớp mắt.
"Tiểu Kiều tỷ tỷ, tỷ cũng thấy rồi đó"
Khương Bảo Châu chỉ chính là mười mấy con chó, cuối cùng nàng vẫn không lay chuyển được bọn nhỏ.
Sinh ba đứa nhỏ tỉnh ranh, lại tìm thêm được Tiểu Bối Bối, Khương Bảo Châu có đầy đủ trai gái.
Cũng tốt, nàng cũng không có tính toán sinh thêm, dù sao nàng cũng không có nhiều tinh lực như vậy.
"Nếu như ta có một đứa con thì tốt rồi."
Tiểu Kiều cười khổ, nghe nói Khương Bảo Châu là Tống Tử nương nương nổi tiếng trong kinh thành, nàng vội vàng ôm lấy người.
Tiểu Kiều có áp lực rất lớn trong việc sinh con. Bạch gia là đơn truyền, cả nhà đều ngóng trông đời sau.
Không chỉ muốn sinh con, còn muốn sinh ra con trai.
"Sao vậy, Bạch gia lại làm khó dễ tỷ sao?"
Hai người thành thân cũng chỉ hơn một năm, theo lý thuyết không nên sốt ruột như vậy.
"Ta đã qua hai mươi."
Không chỉ là Bạch gia, ngay cả cha mẹ của nàng cũng suy nghĩ các loại biện pháp.
Hai người xem qua lang trung, lang trung nói thân thể của nàng có một chút thể hàn, chỉ cần điều dưỡng một thời gian, không có vấn đề trong việc có con nối dõi.
Nhưng, nàng càng sốt ruột thì lại càng không như mong muốn.
"Tháng trước, nguyệt sự của ta không tới, còn nôn khan." Ở trên bàn cơm, cha mẹ chồng vui vẻ như nở hoa.
Kết quả tìm lang trung bắt mạch, kết luận là nàng chỉ bị bệnh vặt.
Căn bản không có có thail
Vốn dĩ bởi vì chuyện con nối dõi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã rất căng thẳng, lần này lại dậu đổ bìm leo.
Thậm chí Bạch gia còn cho rằng nàng cố ý lừa bịp, cố ý làm ra chuyện xấu.
"Tiểu Kiều tỷ tỷ, là do tỷ quá khẩn trương."
Chuyện con nối dõi cần phải thuận theo tự nhiên, áp lực càng lớn lại càng khó mang thai.
Có đôi khi, cũng phải tin tưởng bản thân mình một chút.
"Không khẩn trương không được, ta thậm chí từng có suy nghĩ hòa li." Tiểu Kiều thở dài, lúc trước nàng không nên gả cho Bạch Lạc Trần.
Hai nhà có quan hệ thế giao, nàng đã sớm biết Bạch gia là loại người như thế nào.
Từ sau khi gầy xuống, Bạch Lạc Trần liền nhìn nàng với con mắt khác, theo đuổi nàng hơn một năm.
Tiểu Kiều nghĩ lại những chuyện trước đây của hai người, cuối cùng cũng mềm lòng.
Tình cảm của hai vợ chồng cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì con nối dõi nên khó tránh khỏi có ngăn cách.
"Vậy ta sẽ truyền lại cách dễ mang thai cho tỷ."
Khương Bảo Châu ôm lấy Tiểu Kiều, an ủi.
Mọi nhà đều có chuyện khó riêng, người ngoài thật sự không thể nói. Có một số việc, còn cần dựa vào chính mình.
"Đúng rồi, Vân Châu có một gánh hát khá hay, chúng ta đi nghe diễn đi?"
Trong quán trà, có phòng chuyên môn dành cho Bạch gia.
Tiểu Kiều vừa mang theo Khương Bảo Châu ra ngoài liền gặp phải Bạch Lạc Trần cùng Thẩm Hoài Dung.
"Hừ."
Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, trên thực tế, nàng đang chiến tranh lạnh với Bạch Lạc Trần.
"Phu nhân, chúng ta đi nghe diễn đi?"
Hiếm khi bạn tốt tới Vân Châu, bọn họ làm chủ nhà, cần phải chiêu đãi tốt.
Nghe nói Thẩm Hoài Dung ở lại Vân Châu ba ngày, Bạch Lạc Trần đã lên kế hoạch sẵn. Trước hết nghe diễn, buổi tối mang theo Thẩm Hoài Dung đi uống rượu.
Cũng không làm cái gì, chỉ là sờ tay nhỏ và mặt mỹ nhân, như vậy cũng có thể phải không?
Trước mặt hai vợ chồng Thẩm Hoài Dung cùng Khương Bảo Châu, Tiểu Kiều cũng không thể cãi nhau với Bạch Lạc Trần, mà là cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
Hai vợ chồng đồng mặt không đồng lòng.
Chờ đến quán trà, một vở diễn đang chuẩn bị mở màn.
"Mẹ, đó là gánh hát sao?"
Nhị Bảo rất tò mò, bọn họ chưa từng nghe diễn.
"Đúng vậy."
Tâm nhìn tốt đẹp, Khương Bảo Châu ăn bánh, đưa ánh mắt lên trên sân khấu kịch. "Không thích hợp"
Tam Bảo nhỏ giọng mà nói thâm. "Chỗ nào không đúng?"
Khương Bảo Châu có lệ hỏi.