Chương 362: Phiên Ngoại 11
Chương 362: Phiên Ngoại 11Chương 362: Phiên Ngoại 11
Ra ngoài đã hơn một năm, bọn họ cũng nên trở về.
Nhắc đến đề tài trở về kinh thành, Tam Bảo cùng Tiểu Bối Bối cũng đi đến gần.
Bối Bối còn chưa được đến kinh thành lần nào, chỉ nghe ba ca ca nói kinh thành phồn hoa, còn có rất nhiều món ăn ngon.
Nghe nói kinh thành còn có người thân ở đó, Bối Bối cũng nôn nóng.
Bởi vì các ca ca đã nói, chờ khi quay về kinh thành, cô bé có thể gặp được ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, và nhận được sự yêu thương của mấy cậu, biểu ca.
"Sao vậy, mấy đứa nhớ nhà sao?"
Trong tay Thẩm Hoài Dung còn có một ít việc vặt, chờ sau khi xử lý xong thì cả nhà cùng với hơn mười con chó sẽ lên đường trở về kinh thành.
Gần đây, Khương Bảo Châu còn đang làm lồng sắt cho chó, nàng muốn làm một cái xe kéo có bốn bánh móc ở sau xe ngựa.
Như vậy, những con chó đó có thể nằm ở trong lồng sắt, mỗi ngày vào đúng giờ tụi nó vẫn có thể đi dạo ở trên đường.
"Nhớ nhà thì chắc chắn là nhớ, nhưng chủ yếu cũng có người nhớ tụi con."
Đại Bảo vỗ ngực, khoe khoang nói.
"Phải không, ai vậy?”
Khương Bảo Châu đùa Tam Bảo: "Để mẹ đoán thử nhé, có phải là biểu ca của mấy đứa không?"
Dù sao, món nợ này cũng đã nợ được một năm, Tiểu Thạch Đầu làm chủ nợ vẫn còn đang đợi bọn họ đến trả nợ.
"Mẹ, mẹ cũng biết sao?”
Đại Bảo ngạc nhiên, đúng là biểu ca Tiểu Thạch Đầu đang cần tiền gấp.
Bọn họ viết thư qua lại mấy lần, trong đầu Đại Bảo vẫn suy nghĩ đến việc trả tiền.
Thế nhưng cho người đưa thư về kinh thành thì đơn giản, nhưng để đưa bạc đến tay Tiểu Thạch Đầu thì còn phải làm phiền người khác.
Biết được biểu ca không vội tiêu tiền, nên ba huynh đệ cũng không nhắc nữa.
Chuyện này cũng đã hơn một năm, ba thằng nhóc còn mang theo Bối Bối buôn bán, ít nhất cũng được một ngàn lượng.
Trả tiền không phí công, còn có thể cho Tiểu Thạch Đầu ít lợi nhuận.
"Tiểu Thạch Đầu cần tiền để làm gì?"
Giả Minh Nguyệt rất rộng thoáng, chỉ cần con trai cần thì đều luôn đáp ứng, nên Tiểu Thạch Đầu cũng không thiếu tiền.
Nghe nói trong kinh thành có lừa mấy đứa trẻ con đi đánh bạc, lúc Khương Bảo. Châu hỏi không thể không nhíu mày.
Không phải nàng đa nghi, mà sau khi trào lưu cờ bạc trở nên nổi tiếng, đã có không ít công tử nhà giàu trúng chiêu.
"Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm."
Đại bảo giải thích, chuyện đó và đánh bạc không hề liên quan đến nhau chút nào.
Tiểu Thạch Đầu cần tiền gấp chủ yếu là vì hắn không có tiền.
"Đại cửu mẫu đã ngừng cho biểu ca tiền tiêu vặt, nên biểu ca đang sống rất cực khổ, ha ha."
Rơi vào đường cùng, Tiểu Thạch Đầu cũng chỉ có thể suy nghĩ đến ba huynh đệ.
Đại Bảo cũng muốn nhanh chóng trở về kinh thành, để có thể thực hiện lời hứa lúc trước, trả số bạc cho biểu ca.
Nếu không, trong lòng thằng bé cũng sẽ luôn nhớ đến chuyện này. "Trong tay của biểu ca mấy đứa ít nhất vẫn còn có hơn một ngàn lượng để tiêu vặt, thế mà đã xài hết?"
Đứa nhỏ cũng chỉ mới mấy tuổi, ăn ở đều tại phủ, sao có thể tiêu xài hoang phí đến như vậy.
Thật ra, Khương Bảo Châu cũng không phản đối việc đứa nhỏ tiêu tiền, nhưng cần phải biết rõ nguồn gốc.
"Haizl"
Nhị Bảo như ông cụ non mà thở dài: "Mẹ, biểu ca là một người tốt bụng."
"Tốt bụng sẽ dễ bị lừa, đại cửu đã giả vờ đáng thương để lừa tiền của biểu ca..."
Tam Bảo vạch trần chân tướng, Tiểu Thạch Đầu đã từng nói qua sự khổ não của hẳn với ba huynh đệ bọn họ.
Vả lại, còn xin ý kiến của ba người bọn họ, Tiểu Thạch Đầu muốn tìm cách để xử lý. "Cho nên, biểu ca đã đem toàn bộ số tiền của mình để mua nghiên mực cho đại cữu, sau khi bị đại cứu mẫu phát hiện, hai cha con đều bị phạt."
Đại cữu của bọn họ cũng thật là, ngay cả con trai ruột cũng hãm hại!
Nếu so sánh vẫn là phụ thân của bọn họ tốt nhất.
Cho dù có hơi ác độc, thường xuyên ném bọn họ ra khỏi giường của mẫu thân bọn họ, nhưng luôn thái độ rất khoan dung đối với việc bọn họ dùng bạc.
"Cái gì?"
Khương Bảo Châu biết được sự thật cũng không biết nên nói gì, đây thật sự là chuyện do đại ca của nàng làm ra.
"Vậy mấy đứa đã nghĩ ra cách gì để Tiểu Thạch Đầu có thể đối phó?"
Khương Bảo Châu thê, nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Trẻ con cũng cần có sự riêng tư và bí mật của mình, nàng làm mẹ, cũng phải cố gắng tránh né.