Chương 40: Lấy Vật Đổi Vật
Chương 40: Lấy Vật Đổi VậtChương 40: Lấy Vật Đổi Vật
"Tiểu nha đầu, ngươi nói thật sao?"
Ánh mắt của đại nương sáng rực lên, con của bà ấy là tiểu nhị tiệm tạp hóa ở trấn trên, trong nhà có rất nhiều vải dầu, còn có một ít vải dệt, bà ấy bằng lòng trao đổi.
"Đại nương, ngài có bao nhiêu vải dệt?
Nghe đại nương nói còn có vải dệt, ánh mắt của Khương Bảo Châu sáng rực lên, nàng còn cần bông nữa.
Sau khi vào thu, buổi tối quá lạnh lẽo, nếu như trời mưa thì càng là một trận mưa thu một đợt lạnh. Nhà mình cần phải có biện pháp giữ ấm, cần có nhiều quần áo để dự phòng.
Lúc trước hành lý nhiều không tiện mang theo lên đường, hiện giờ có thêm một chiếc xe đẩy nhỏ, nháy mắt giải quyết được vấn đề khó khăn.
Khương Bảo Châu suy nghĩ, xe đẩy tay lớn một chút càng tiện chở hàng hóa, chỉ là không đủ nhẹ, bọn họ đi ra ngoài vẫn nên cố gắng đơn giản nhất có thể.
"Tiểu nha đầu, ngươi là muốn mua chăn bông sao?"
Trong nhà đại nương có dư, vừa mới làm không lâu, nếu Khương Bảo Châu cần thì bà ấy bằng lòng lấy ra trao đổi khăn tay, trong lòng bà ấy có một ý tưởng, đổi hết tất cả mười mấy chiếc khăn tay này, sau đó bán lại với giá cao, kiếm chút tiền chênh lệch.
“Muốn”
Khương Bảo Châu liệt kê ra một đống đồ vật, có một số là nhà đại nương không có, đại nương tỏ vẻ có thể đi nhà mẹ đẻ lấy, giúp Khương Bảo Châu gom đủ tất cả.
Vì thế, Khương Bảo Châu chỉ bán một chiếc khăn tay màu đỏ trong đó cho một tiểu nương tử chuẩn bị thành thân, chào giá 200 văn, còn lại tất cả đều đưa cho đại nương, đổi về một xe đẩy vật tư.
Sau khi hai mẹ con trở về, tất cả những người còn lại của Khương gia đều sợ ngây người.
"Ăn bánh bao, uống nước trước, nhân lúc chưa khởi hành, tất cả đều lại đây giúp đỡ"
Lầu trại hành quân có thể gấp lại, nhà mình cũng cần cắt thành kích cỡ thích hợp, biến thành ba cái lầu trại ba tầng che mưa chắn gió.
Như vậy dù nghỉ ngơi ở nơi hoang dã, Khương Bảo Châu và mẫu thân ở một lều trại, ba cha con Khương gia, Khương ma ma và một nhà Khương Đại chia nhau ở hai cái lêu còn lại, ai cũng không cần tách ra, cũng rất tiện lợi.
"Ta xem ở họp chợ có người viết thư hộ, lần này thời gian không đủ, lần tới các ngươi đều đi đi."
Văn thị chỉ vào Khương Bát Đấu và hai nhi tử, Bảo Châu nhà bà đã ra sức lực, không có đạo lý cha và huynh lại nhàn rỗi ăn cơm trắng.
"Mẹ, nhưng mà chữ của con không được."
Từ nhỏ Khương Tu Võ đã không thích đọc sách, chỉ cần tiên sinh lại gần là hắn đã thấy mệt rã rời, hắn hoài nghi việc này có liên quan đến việc đặt tên của cha mẹ, Tu Võ, Tu Võ chú định không tu văn được.
"Con muốn ăn cơm trắng à?"
Văn thị nhướng mày nói: "Con có vóc dáng cao to và có sức lực lớn, vậy đi làm xiếc ảo thuật đập tảng đá lớn trên ngực gì đó đi, kiếm được nhiều tiền hơn."
Tóm lại, ai cũng đừng nghĩ liên lụy khuê nữ của bà, đều phải thành thật an phận trả giá đi.
Khương Bảo Châu đồng tình nhìn nhị ca Khương Tu Võ một cái, phản đối không có hiệu lực!
Sau khi nhận ân tình của Thẩm Hoài Dung, đêm đó người đưa lươn đổi thành Khương Tu Võ, Khương Bảo Châu thì cùng mẫu thân may vá lều trại.
Bên ngoài dùng chính là nguyên liệu mua được từ chỗ đại nương kia, nhưng nội bộ bên trong lại khác, còn lại là dùng một chút công nghệ đen, cực kỳ rắn chắc, còn che được tỉa sáng, từ bên ngoài nhìn vào không thấy bóng người bên trong.