Chương 52: Thật Trùng Hợp "Mẹ, nữ nhi dạy ngài một cách." Khương Bảo Châu nghe vậy mím môi
Chương 52: Thật Trùng Hợp "Mẹ, nữ nhi dạy ngài một cách." Khương Bảo Châu nghe vậy mím môiChương 52: Thật Trùng Hợp "Mẹ, nữ nhi dạy ngài một cách." Khương Bảo Châu nghe vậy mím môi
cười nói: "Ngài tưởng tượng Thẩm đại nhân là một con chồn, như vậy sẽ không hồi hộp nữa."
Đây là pháp bảo quyết thắng của Khương Bảo Châu, lúc nàng hồi hộp sợ hãi thì sẽ phân tán lực chú ý.
Thêm nữa, Thẩm đại nhân ngồi ở xe ngựa đi đầu, không có nhiều giao thoa với đám người đi ở cuối cùng là nhà bọn họ, cũng không phải là muốn gặp là có thể nhìn thấy người.
"Phụt..."
Văn thị nhắm mắt lại tưởng tượng, đột nhiên cười ra tiếng, thật sự không cần phải nói, cách của Bảo Châu thật sự rất tốt!
Trên tay hai mẹ con câm theo rất nhiều đồ vật, chuẩn bị về khách điếm phân loại trước, sau đó lại đi cửa hàng thợ mộc đặt làm xe đẩy nhỏ. Khi hai người đi đến cửa khách điếm Như Ý, vừa lúc gặp Thẩm Hoài Dung dẫn theo Thanh Y đi ra từ ngõ nhỏ.
Khương Bảo Châu xấu hổ cười nói: "Thẩm đại nhân, thật trùng hợp!"
"Không trùng hợp."
Thẩm Hoài Dung chỉ vào biển hiệu khách điếm Như Ý, đây là khách điếm mà hắn ở trọ.
Ở tất cả các thành trì của Đại Tê đều có chỉ nhánh Khách điếm Như Ý, là cửa hàng của Bạch gia vùng Giang Nam, Thẩm Hoài Dung là bạn cũ của Bạch Lạc Trần.
"Khương tiểu thư, sao cô đến khách điếm Như Ý? Nơi này cũng không phải là khách điếm nhỏ thì phải."
Thanh Y híp mắt, bước tiếp theo hẳn ta phải vạch trân kịch bản của Khương Bảo. Châu ngay trước mặt công tử.
"Không phải, chúng ta..."
Khương Bảo Châu đang định nói nàng không ở nơi này, ai ngờ Khương ma ma không cho phép, nhanh chóng chạy từ trong khách điếm ra ngoài: "Phu nhân, tiểu thư, không phải nói lão nô đi đón người sao, đồ vật rất nặng đó."
Được rồi, đã hoàn toàn lòi ra rồi, không cần phải giải thích.
Đã đến nước này, Khương Bảo Châu bày ra vẻ mặt tự nhiên, Hoàng Thượng chỉ cần Khương gia tự lực cánh sinh, cố gắng sống sót, chứ chưa nói không cho nghỉ chân khi đang trên đường đi lưu đày.
Mà ở bên cạnh, Thanh Y cẩn thận quan sát sắc mặt của Khương Bảo Châu, không khỏi giơ ngón tay cái lên, so về độ mặt dày thì tiểu thư Khương gia đúng là thiên hạ vô địch. Khương Bảo Châu có con đường, cũng không biết từ đâu tìm hiểu được tin tức công tử nhà hắn ta nghỉ chân ở khách điếm Như Ý, vội vàng đuổi theo, bỏ vốn gốc để kịch bản công tử nhà hắn ta.
Bái phục, Thanh Y hẳn viết hoa hai chữ bái phục, chỉ là công tử nhà hắn ta ngây ngốc, còn rất thích kiểu này!
"Khương tiểu thư, nghe nói Khương đại nhân hai bàn tay trắng, lúc chúng ta đến khách điếm, biết nơi này chỉ còn phòng chữ Thiên giá một đêm mười lượng bạc..."
Thanh Y đưa ra nghi ngờ, không trách hắn hoài nghi, bắt đầu từ lúc Khương Bảo Châu mượn sách, đưa thức ăn, mỗi một bước như bày ra thiên la địa võng, nhắm vào công tử nhà hắn ta.
Nhưng cũng đúng thôi, cho dù Khương Bát Đấu và Khương Tu Văn có tài cao, nhưng mang danh tội thần thì chính là bị phế đi, Khương gia chỉ có Khương Bảo Châu là còn có hy vọng.
"Thanh Y, Khương tiểu thư là khách quý của khách điếm."
Bạch Lạc Trân nghe được đoạn đối thoại này thì vén mành lên đi ra ngoài, là hắn ta nhiệt tình mời Khương Bảo Châu ở lại khách điếm Như Ý, còn là không cần trả tiền.
"Hả?"
Thanh Y nghẹn họng nhìn trân trối, một người hai người đều điên rồi!
Đối mặt với lời nghỉ ngờ, Văn thị thực không thoải mái, bà cảm thán lão gia vô dụng, nếu ông còn ở kinh thành làm quan thì làm sao đến lượt một hạ nhân khoa tay múa chân như vậy.
"Mẹ, miệng mọc ở trên người người ta, nếu chúng ta để ý so đo, như vậy không phải hợp ý người nọ sao?”
Khương Bảo Châu không phản bác không có nghĩa là nàng không mang thù, đối với Thanh Y, Khương Bảo Châu đã dùng đậu hủ thúi cảnh cáo một lần!
Chờ sau khi người Khương gia trở về phòng, ngoài cửa khách điếm tỏa ra mùi hôi thối khó tả, mục tiêu chỉ về hướng Thanh Y.
"Mùi gì vậy!"
Bạch Lạc Trần là người đầu tiên dùng tay áo che miệng mi, thình lình tỏa ra mùi thối suýt chút nữa làm hắn thăng thiên.
Thẩm Hoài Dung cũng chịu không nổi, hắn nhíu mày, lại bực mùi hôi thối không thể hiểu này, rất ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của hắn.