Chương 55: Đổi Mì Ăn Liền
Chương 55: Đổi Mì Ăn LiềnChương 55: Đổi Mì Ăn Liền
"Vậy thì là ai2"
Khương Bát Đấu đang ở giai đoạn gần nổi giận, tên Khương Tu Văn chết não này, chỉ cần thừa nhận thì người khác sẽ không nói gì, lướt qua là được, hiện tại thì hay rồi, tất cả mọi người đều vây xem hai cha con cãi nhau.
Nếu Khương Tu Văn dám bán đứng ông, Khương Bát Đấu bảo đảm sẽ cho Khương Tu Văn chết rất khó coi.
"Là nhị đệ, là nhị đệ làm."
Khương Tu Văn thật sự rất muốn khóc, dù sao hắn không cõng cái nồi này, cũng không thể bán đứng cha hắn, vậy chỉ có đổ lên đầu nhị đệ.
Dưới đáy lòng hắn mặc niệm một câu thực xin lỗi, chờ sau khi kiếm được tiền, nhất định hắn sẽ mua chút rượu cho Khương Tu Võ uống đỡ thèm.
Khương Tu Võ bị ném nồi, một hồi sóng gió đột nhiên im bặt.
Khương Tu Võ không nhìn thấy xuân cung đồ, ngây thơ nói: "Cha, đại ca, ta làm gì, sao ta không biết chứ?"
"Nào, ăn cái bánh bao thịt đi."
Khương Bát Đấu dùng bánh bao thịt bịt kín miệng Khương Tu Võ, có chút trìu mến với đứa con chịu oan lớn này.
Sau khi người Khương gia xuống lầu, mang theo tay nải bỏ vào xe đẩy, Khương Bát Đấu khen không dứt miệng chiếc xe đẩy mới này.
Xe đẩy có ba tầng, hai tầng phía dưới làm thành hình thức ngăn kéo, tiện lợi kéo ra kéo vào, hơn nữa hai tâng đều có treo khóa bằng thiết, phòng ngừa trên đường đi ngăn kéo bị rơi ra ngoài.
Tâng trên cùng là các ô vuông nhỏ, đặt các đồ vật linh tỉnh như dầu, muối, tương, dấm, thuận tiện cho việc thường xuyên lấy ra sử dụng hằng ngày.
Sau khi người một nhà lên đường, Khương Bảo Châu nhận ra Lưu quan sai bước đi khập khiễng, hình như có chút không theo kịp đội ngũ, mà trong đám người có thêm một chiếc xe ngựa, đúng là chủ nhân khách điếm Như Ý, Bạch Lạc Trần, tiểu nhị ăn nói vô lễ Tiểu Ngũ Tử làm xa phu, bên xe ngựa còn có một người khác ngồi, người lộ vẻ mặt ấm ức kia đúng là gã sai vặt Thanh Y của Thẩm Hoài Dung.
Đây là kết quả của việc đắc tội với nàng, Khương Bảo Châu khẽ mỉm cười, ẩn sâu công và danh.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Bạch Lạc Trần ngửi được mùi thơm, chủ động mở cửa sổ xe ra, hỏi: "Bảo Châu à, ngươi ăn cái gì vậy?"
Duõi tay không đánh gương mặt tươi cười người, huống chỉ hôm qua người Khương gia vừa mới chiếm lợi, Khương Bảo Châu tốt tính trả lời: 'Là mì sợi trong nhà làm, vì tiện cho việc bảo tồn nên dùng dầu chiên."
Mì ăn liền trong không gian quá tốt, nếu không phải có trùng theo đuôi là Bạch Lạc Trần này, nhất định Khương Bảo Châu sẽ lấy ra ngoài, hiện tại không thể không thay đổi kế hoạch.
"Ta có thể mua một ít của các ngươi không?"
Bạch Lạc Trần hít cái mũi, hắn nhìn Khương Tu Võ ngồi xổm ở một bên xì xụp hút mì sợi đến vang trời, mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất thơm, hắn muốn nếm thử.
Văn thị còn đang ngây người vì Bạch Lạc Trần kêu một tiếng "Bảo Châu" kia, trong một tích tắc Khương Bảo Châu đã làm ra phản ứng, nàng xua tay nói: 'Bạch công tử, mì sợi này không đáng giá gì, vốn không nên lấy tiền của ngươi, nhưng ngươi cũng rõ ràng hoàn cảnh của nhà bọn ta rồi đấy, không bằng ngươi dùng bột mì và dầu đậu phộng trao đổi?"
Dầu phộng xào rau thơm hơn dầu hạt cải, chỉ có người phú quý mới có thể dùng.
Khương Bảo Châu suy đoán, nếu Bạch Lạc Trần chuẩn bị đi xa, chắc hẳn đã đặt mua đầy đủ mấy thứ này.
"Được, thỏa thuận xong."
Bạch Lạc Trần rất hào phóng, lập tức phái gã sai vặt Tiểu Ngũ Tử đưa bột mì và một bình dầu phộng nhỏ, đổi mười miếng mì ăn liền làm bằng phương pháp thủ công.
"Công tử, thứ khô cằn này có thể ngon được sao?"
Tiểu Ngũ Tử không để bụng, công tử nhà hẳn ta cũng không làm mua bán lỗ vốn, nhưng đã hai lần ăn mệt ở chỗ Khương Bảo Châu. "Chẳng phải nếm thử sẽ biết sao."
Bạch Lạc Trân hỏi cách làm, một lát sau, hắn ta đã ở trong xe ngựa ăn mì ăn liền nóng hầm hập.
Thoạt nhìn có vẻ bình thường không có gì đặt biệt, nhưng hương vị lại là hắn ít gặp trong đời, tiểu nha đầu Khương gia thật là một bảo tàng, chẳng trách Thẩm Hoài Dung lại nhìn với con mắt khác.
"Thanh Y, đi đưa một chén cho công tử nhà ngươi."
Bạch Lạc Trần thấy Thanh Y thở ngắn than dài, tìm một cơ hội đưa Thanh Y trở về.