Chương 58: Tới Thăm Dò
Chương 58: Tới Thăm DòChương 58: Tới Thăm Dò
Chờ đến buổi tối, đội quân được nghỉ ngơi, Thanh Y thuật lại nguyên văn câu nói của Khương Bát Đấu với công tử nhà mình, cũng thêm mắm thêm muối nói: "Công tử, ngài quý là thái phó của Thái Tử, ba huynh muội Khương gia là nhi nữ tội thần, có phải bọn họ đã quên thân phận của mình rồi hay không?"
Khương Bát Đấu thật không biết xấu hổ, việc này giống như công tử muốn bố thí một cái màn thầu, Khương Bát Đấu không hài lòng, chủ động đòi ba cái màn thầu vậy, lòng tham không đáy!
"Có chút thú vị."
Thẩm Hoài Dung ngắm nhìn tách trà, giọng điệu nhẹ nhàng hơn vài phần, nói: "Dựa theo quy củ của ta, học không được sẽ bị đánh lòng bàn tay." Tất cả người Khương gia nhanh chóng nhận được tin tức của Thẩm Hoài Dung, Khương Bát Đấu nghe vậy thì có chút do dự, Bảo Châu nhà ông là tiểu nha đầu, lỡ như học không giỏi...
"Không có lỡ như, Bảo Châu nhà ta nhất định học được."
Văn thị nhìn ra suy nghĩ của lão gia nhà mình, kiên định nói: 'Khương gia không phải gia đình cổ hủ, trước kia Bảo Châu không thông suốt, hiện giờ con bé chịu tiến tới, lão gia không thể kéo chân sau."
Đến nỗi Khương Bát Đấu nói bị đánh lòng bàn tay đau xuyên tim, Văn thị nhịn không được mà trào phúng nói: "Lão gia, trước kia ông có nói chưa từng nếm thử cảm giác bị tiên sinh đánh lòng bàn tay, vì sao ông lại biết là đau xuyên tim?”
Khương Bát Đấu: '..."
Lộ rồi, nhưng hiện tại là lúc truy cứu việc nhỏ không đáng kể này sao? Lại chịu đựng một ngày, người một nhà dựng lều trại, sau đó nằm liệt ngồi trên đất, cơ thể khỏe mạnh hơn một chút như Khương Tu Võ cũng có chút ăn không tiêu.
Các tướng sĩ chôn nồi nấu cơm, mùi thơm tỏa ra.
Khương Bảo Châu nhìn Lưu quan sai nhìn ngó ở cách đó không xa, sắc mặt nghi ngờ, từ sau khi người một nhà đi ra từ khách điếm Như Ý, thái độ của Lưu quan sai đối với người Khương gia dần trở nên rất kém cỏi, chẳng lẽ bị hắn phát hiện?
Người biết rõ chuyện bên trong chỉ có Thẩm Hoài Dung và Bạch Lạc Trần, chủ nhân khách điếm Như Ý, hai người chắc hẳn sẽ không nhàm chán đến mức đi nói mấy chuyện này đúng không.
"Đến giờ cơm rồi, sao Khương phu nhân còn chưa nhóm lửa?"
Lưu quan sai chắp tay sau lưng, thăm dò nói: "Thấy các ngươi đổi xe đẩy, nói vậy chắc là có không ít thứ tốt."
Người Khương gia có chuẩn bị chút bạc hiếu kính cho Lưu quan sai, đã trôi qua gần 10 ngày, hiển nhiên Lưu quan sai không thỏa mãn với chút ít bạc kia, muốn vớt một bút tiền của nhà bọn họ.
"Trong nhà không có bao nhiêu tiền bạc, xe đẩy nhỏ lúc đầu đã vỡ thành từng mảnh, không thể không đổi cái khác."
Văn thị cười khổ nói, trong nhà tổng cộng có bảy miệng ăn, thiếu thức ăn mặn thì phải kiếm nhiều lương thực một chút, mỗi ngày đi đường tiêu hao thể lực, cho dù chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thì cũng không kiên trì được mấy ngày.
Buổi trưa ăn thêm mì ăn liền, buổi tối Văn thị không có ý định nấu cơm.
Trên đường lưu đày, bên đường lớn có một số nông dân bán đặc sản bản địa, khoai lang đỏ và khoai tây là rẻ nhất, Khương Bảo Châu mua mười văn tiền, trộn lẫn chất đây một cái rổ.
"Khoai nướng và khoai tây, nếu Lưu quan sai không chê..."
Văn thị cắn răng, mở miệng mời mọc.
Sắc mặt của Lưu quan sai càng ngày càng kém, hừ một tiếng, xoay người chắp †ay sau lưng rời đi.
Khương gia có tiền lại nắm chặt trong tay, sau đó dùng thứ rách nát để đuổi gã đi, xem gã là tên xin cơm hôi thối sao?
Cho dù người Khương gia leo lên người quyền quý thì thế nào, gã là người quản việc lưu đày chứ không phải Thẩm đại nhân.
Cảm nhận được ánh mắt oán độc kia, Khương Bảo Châu có chút lo lắng nói: "Mẹ, có phải ở trong thành chúng ta quá cao điệu không?”
Ở trọ trong khách điếm Như Ý, cho dù không tốn tiền, nhưng mà người ngoài không hiểu chuyện bên trong, cảm thấy người Khương gia có nhiều tiền.