Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 75 - Chương 75: Có Thai

Chương 75: Có Thai Chương 75: Có ThaiChương 75: Có Thai

Thanh Y co rút khóe mắt nhưng không nói chuyện, công tử rất khoan dung với Khương tiểu thư, nếu mà hắn làm như vậy thì đã sớm bị đuổi xuống xe ngựa rồi.

"Không sao, bên ngoài trời mưa nên khó tránh khỏi có vệt nước, không sao đâu."

Thẩm Hoài Dung kiểm tra ngôn ngữ man di của Khương Bảo Châu. Khương Bảo Châu trả lời trôi chảy, không có một chỗ sai nào. Cái này làm cho hắn rất vừa lòng: "Nấm tươi ngon nhất là sau Tết Trùng Dương, hiện nay mưa nhỏ, ngươi có bằng lòng cùng ta vào núi hay không?”

"Bằng lòng, ta rất tình nguyện."

Khương Bảo Châu gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó cắn môi nói: "Thẩm đại nhân, có thể làm phiền ngài xem bệnh cho mẫu thân ta được không?” "Thân thể Khương phu nhân không khỏe sao?"

Thẩm Hoài Dung đồng ý rất thoải mái, dù sao thì bắt mạch chỉ là việc nhỏ.

Công tử nhà mình luôn đồng ý đối với mọi yêu cầu của Khương Bảo Châu, Thanh Y ở một bên điên cuồng mắng thầm trong lòng, bắt mạch chỉ là việc nhỏ sao? Có bao nhiêu người nguyện ý bỏ số tiền lớn mời công tử xem bệnh, vậy mà đến một lời hồi âm còn không có.

Trên đường, Khương Bảo Châu lại nhỏ giọng mà nói với Thẩm Hoài Dung về tình huống của Văn thị, vì thế nàng còn có chút lo lắng.

Tuy rằng Thẩm Hoài Dung đã từng gặp qua Văn thị nhưng lại không quá chú ý, lần này quan sát tướng mạo của Văn thị sau đó lại bắt mạch, sau một lúc lâu mới trả lời: "Khương phu nhân có thai hơn hai tháng, hơn nữa là nam hài, chúc mừng." Nếu người khác nói thì rất có thể Văn thị sẽ hoài nghi, nhưng mà người nói ra lời này là Thẩm Hoài Dung nên Văn thị tin tưởng không hề nghỉ ngờ, sau một lúc lâu thì bà mới nhận ra rồi lẩm bẩm: "Lại là một đứa phí của."

Ở Khương gia, sinh nhỉ tử thì chính là kẻ phá của, Văn thị chỉ muốn sinh khuê nữ thôi!

Văn thị thở dài, lão Văn gia chỉ sinh được toàn nam tử, bà đã là người biết tranh đua trong nhà nhất, tốt xấu gì cũng có một nữ nhi là Bảo Châu, xem ra nguyện vọng sinh cho Bảo Châu một muội muội đành phải tan biến.

"Thật tốt, nương, ngài nhanh chóng nói tin tức tốt này cho cha đi. Sau đó thì ngài nghỉ ngơi, về sau việc trong nhà cứ để con làm."

Khương Bảo Châu vô cùng vui mừng, đỡ Văn thị đi vào lầu trại, lại gọi Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ tới công bố tin vui.

Bởi vì Khương Tu Văn thấy mình không có thêm một muội muội nên có chút tiếc nuối, Khương Tu Võ lại rất vui mừng, dựa theo quy luật của Khương gia, tương lai phía sau hắn sẽ có thêm một tiểu đệ như trùng theo đuôi, lấy hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Hai người nghe nói Thẩm Hoài Dung muốn vào núi thì la hét muốn cùng đi, cuối cùng người tay trói gà không chặt là Khương Tu Văn bị đào thải, Khương Tu Võ lại đạt được mục đích.

"Nhị ca, huynh có thể bắt gà rừng không, để bồi bổ cơ thể cho cha mẹ".

Khương Bảo Châu xoa tay, háo hức muốn hái nấm rừng. Nhưng nàng phát hiện bản thân mình không có kinh nghiệm, vốn dĩ không biết nấm rừng như nào, thứ duy nhất có ấn tượng chính là một ca khúc có ma lực gây nghiện, gậy trắng ô đỏ, cả thôn cùng nhau nằm thẳng.

"Sau Tất Trùng Dương thì có nấm tùng là có vị ngon nhất."

Nấm tùng phát triển cần ba điều kiện cơ bản, cây thông đuôi ngựa, đất màu mỡ và nước mưa.

Thẩm Hoài Dung lại làm tiên sinh, kiên nhẫn dạy Khương Bảo Châu hái nấm tùng, Khương Bảo Châu mang theo cái làn nhỏ, vui sướng làm con chim nhỏ theo đuôi phía sau Thẩm Hoài Dung.

Một ngày là thầy suốt đời là thầy, Khương Bảo Châu vô cùng tôn kính đối với Thẩm Hoài Dung.

"Nấm tùng được phân chia dựa theo màu sắc, chia ra nấm tùng màu đen cùng nấm tùng màu đỏ. Nếu dựa theo mùa sinh trưởng mà phân loại thì gồm nấm tháng ba, nấm tháng sáu cùng nấm trùng dương."

Thẩm Hoài Dung ở một bên chỉ bảo Khương Bảo Châu: "Tuy rằng nấm rừng màu đỏ có màu sắc đẹp, nhưng vị nhạt hơn so với nấm tùng màu đen, nhưng nấm tùng màu đen lại tươi ngon mát mẻ, hương thơm nồng, là loại ngon nhất, thật sự khó có được."
Bình Luận (0)
Comment