Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 87 - Chương 87: Nói Bậy

Chương 87: Nói Bậy Chương 87: Nói BậyChương 87: Nói Bậy

Hắn đã thả tín hiệu, Thanh Y nhận được sẽ báo tin bình an với người Khương gia, Khương Bảo Châu không cần lo lắng về việc này.

"Ngày mưa đường trơn trượt, vết thương trên chân cha còn chưa thuyên giảm, mẫu thân lại có thai, ngược lại là ta lo lắng cho bọn họ."

Khương Bảo Châu đi một vòng trong hang động đá, không hề đề phòng Thẩm Hoài Dung, làm cho Thẩm Hoài Dung có chút bất mãn: "Ngươi và ta trai đơn gái chiếc, vẫn lên giữ khoảng cách thì hơn"

Khương Bảo Châu nhìn con cá lớn nặng khoảng mấy cân trên mặt đất, rất là hưng phấn, thuận miệng trả lời: "Thẩm đại nhân là ân nhân cứu mạng của ta, vì sao ta phải đề phòng ân nhân cứu mạng chứ?" Đến nỗi nam nữ có khác, vậy thì càng không cần lo lắng, Thẩm Hoài Dung đã đưa ra đáp án tiêu chuẩn theo sách giáo khoa rồi, hắn nguyện ý cưới nàng.

"Chờ một chút, Thẩm đại nhân, ngài nói chịu trách nhiệm sẽ không phải là nạp thiếp đấy chứ?"

Khương Bảo Châu khẽ híp mắt, cho rằng có khả năng là như vậy.

"Nói bậy."

Khương Bảo Châu ăn nói không giữ cửa, sắc mặt của Thẩm Hoài Dung càng lạnh hơn vài phần, cần thiết dạy cho Khương Bảo Châu một khóa học: "Gia quy của Thẩm gia là tới 40 tuổi không có con trai mới được nạp thiếp."

Gia quy chính là gia quy, từ xưa đến nay Thẩm gia không có thói quen nạp thiếp, những người tiểu thiếp nhảy nhót châm ngòi ly gián lại không lên được mặt bàn kia tuyệt đối không xuất hiện ở Thẩm gia.

Khương Bảo Châu như suy nghĩ gì đó, chẳng lẽ là nói nàng leo lên cành cao?

Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, vốn là được Thẩm Hoài Dung "cứu mạng”, lại nhân cơ hội gả mình đến nhà cao cửa rộng, như vậy thật sự có điểm không biết xấu hổ.

Khương Bảo Châu chưa từng nghĩ như vậy, ngược lại còn khuyên Thẩm Hoài Dung: "Thẩm đại nhân, việc này trời biết, đất biết, ngài biết, ta biết, ta tuyệt không sẽ không nói với cha mẹ là ngài cởi quần áo của ta, cho nên có phải ngài không cần hiến thân hay không?”

Lỡ như Thẩm đại nhân có thanh mai trúc mã, hồng nhan tri kỷ, vì cứu người mà bồi thường nửa đời của mình, nếu như Khương Bảo Châu vui sướng gật đầu đồng ý thì chính là lấy oán trả ơn, nàng phải suy nghĩ cho ân nhân cứu mạng. Thẩm Hoài Dung: "..."

Có phải tiểu nha đầu này nhìn lén sách cấm của Thanh Y hay không, từ đâu ra hồng nhan tri kỷ, còn thanh mai trúc mã chính là biểu muội Tiểu Kiều của Bạch Lạc Trần, đã là hoa có chủ từ lâu.

Đề tài này Thẩm Hoài Dung và Khương Bảo Châu nói không rõ, hắn sẽ tự mình nói với Khương Bát Đấu và Văn thị.

"Thẩm đại nhân, bữa tối chúng ta ăn cá nướng sao?”

Ở trong sông quá lâu, Khương Bảo Châu cảm thấy cả người đau nhức cạn kiệt sức lực, nàng xoa cái bụng xẹp lép, chỉ muốn ăn no nê.

'Ừm'

Thẩm Hoài Dung lo lắng một mình Khương Bảo Châu ở trong hang động đá không an toàn, nên hắn không lên núi săn bắt món ăn hoang dã, mà là dùng tốc độ nhanh nhất vớt hai con cá.

"Ta đi cắt mấy cái lên thân cá, sau đó dùng muối ăn ướp một chút, cá nướng sẽ càng ngon miệng hơn."

Có thức ăn lấp đầy bụng, Khương Bảo Châu rất hưng phấn, nàng nhanh chóng đứng lên, ai ngờ kích động quá, không đứng vững nên lảo đảo té ngã trên mặt đất.

Là nàng đã đánh giá cao bản thân mình, vừa rồi chỉ cảm thấy cả người đau nhức, không ngờ động tác hơi lớn một chút mà cơ thể giống như bị nghiền nát vậy.

Khương Bảo Châu nhe răng, muốn bò lên khỏi mặt đất, chợt nghe Thẩm Hoài Dung nói: "Tạm thời ngươi đừng cử động!"

Quần áo chưa khô, Thẩm Hoài Dung đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lát, nhìn kỹ sẽ thấy gương mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Khương Bảo Châu, cố gắng đưa mắt nhìn vào mắt cá chân của nàng.

Thẩm Hoài Dung không kịp thời nhắc nhở, nhiều ít cũng có chút ảo não, khi đối mặt một tiểu nha đầu, trong lòng hắn rất rối loạn.

"Chân ngươi bị trật khớp, tuyệt đối không được lộn xộn."

Thẩm Hoài Dung bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Khương Bảo Châu vào trong lòng ngực của mình, khoảng cách giữa hai người rất gần, lẫn nhau có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.

"Thẩm... Thẩm đại nhân."

Cơ thể Khương Bảo Châu cứng đờ, không dám có một chút cử động nhỏ nào, xấu hổ đến mức muốn tìm một khe đất để chôn bản thân mình vào đó, ánh mắt nàng nhìn xuống mắt cá chân, trời ạ, chỉ một lát đã sưng rất to.
Bình Luận (0)
Comment