Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 258

Phó Gia Thụ muốn đến nhà máy Hưng Hoa, Tống Thư Ngạn nhờ Phó Gia Thụ đưa anh ấy đến Hải Dông, bên Hài Đông vẫn còn nhiều việc phải làm.

Lúc Tống Thư Ngạn xuống xe mắng anh: "Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, máy dệt không những phải ổn định, mà còn phải giao hàng đúng hạn, đừng suốt ngày dùng cái đầu óc quanh co này lập kế cha con chúng tôi."

"Nghe anh trai nói này, chúng ta là anh em, đều vì đối phương mà cân nhắc điều tốt nhất, cho dù không có tôi, thì Tiểu Du cũng không phải là Lý Tú Anh có thể bị ép buộc chọn Vương Ngọc Lâm, anh thấy đúng chứ?"

"Cút."

Tống Thư Ngạn đi đến tòa văn phòng.

Tống lão gia tranh thủ chợp mắt, giữa trưa thấy trên bàn có một bát mì dương xuân, còn có khuôn mặt c.h.ế.t chóc của dì Trương, ông ta đắc ý nói: "Vú Trương, dì biết tôi tối nay đến chỗ Tiểu Du ăn tối, cho nên cố ý nấu ít, để buổi tối tôi ăn được nhiều, đúng không?"

Vú Trương trở mặt xem thường, không nói với ông ấy, xoay người rời đi.

Tống lão gia lắc đầu, nếu không phải vì mặt mũi của Minh Ngọc, ông ấy có thể để v.ú Trương kiêu ngạo vậy sao.

Sau khi ăn xong mì dương xuân, Tống lão gia ngồi xe đến nhà máy Hải Đông, đến văn phòng thì thấy con trai đang cùng kế toán thảo luận, ông ấy ho một tiếng.

Kế toán nhìn thấy ông chủ vào thì đứng lên, Tống Thư Ngạn nói: "Trên cơ bản thì tôi đều rõ rồi, cậu ra ngoài trước đi."

Đợi kế toán ra ngoài, Tống lão gia đóng cửa văn phòng lại, ngồi ghế đối diện với Tống Thư Ngạn, hỏi con trai: "Sáng hôm nay con là có ý gì, tối hôm qua con bảo vệ mẹ con, sợ cha say làm bị thương bà ấy, cha có thể hiểu được, nhưng sáng nay cha tỉnh táo, muốn nói chuyện tử tế với mẹ con mà. Cha với mẹ con đều đã từng này tuổi, con nếu không du học, trở về... lại còn gây phiền toái cho cha như vậy, con của cha đúng là có thể tung hoành khắp nơi rồi. Con không muốn cha với mẹ con hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận, cùng con cháu sống với nhau sao?"

Tống Thư Ngạn lờ đi trả lời cái khác: "Con dẫn mẹ đến chỗ chị Trần Lục xem qua, mẹ đồng ý ở chỗ đó làm cố vấn cho chị Lục rồi."

"Đây không phải là làm loạn sao, nhà chúng ta thiếu tiền con bé à."

"Bản thân chị ấy cũng không thiếu tiền, nhưng tranh thêu của mẹ có thể được người ta công nhận." Tống Thư Ngạn nói.

"Không cần lòng vòng làm gì nữa. Tối hôm nay, cha con chúng ta sẽ thẳng thắn nói chuyện với mẹ con, bà ấy muốn gì cứ nói ra. Cho dù là để cha sắp xếp mấy vợ bé kia, để sau này cha có thể toàn tâm toàn ý chung sống với bà ấy, cũng có thể thương lượng sao cho con vừa lòng." Tống lão gia thấy con trai đứng lên, đưa tay định nắm lấy nhưng rồi lại rút tay lại: "Con a, bao giờ mới có thể thực sự hiểu chuyện đây."

Khi ra cửa Tống lão gia nhớ ra điều gì đó: "Chuyện hôm qua con làm ầm ĩ cũng chưa bàn, vừa vặn nhân dịp tối nay cùng nhau thảo luận đi."

"Con đã bàn với Tiểu Du rồi. Tối nay chúng ta cùng thảo luận."

"Được. Cha đi một vòng phân xưởng."

Tống lão gia vừa ngân nga bài hát dân gian, vừa xuống lầu, xưởng đã được cải tạo, nhóm công nhân đang trật tự làm việc. Những người công nhân từng coi ông ta như chuột thấy mèo giờ đều mỉm cười, cúi đầu gọi một tiếng: "Chào ông chủ."

Cảm giác này thật đúng là khá tốt.

Buổi sáng Tần Du có nhờ Tố Phân với A Phương, chuẩn bị cho cô một số thức ăn, biết bác Tống thích ăn thịt, Tần Du còn dặn riêng Tố Phân mua một miếng thịt lớn, cô muốn nướng thịt kiểu Đức cho bác trai.

Buổi chiều ba giờ, Tần Du từ hiệu buôn tây về đến nhà, Tố Phân đã làm sạch sẽ thịt theo yêu cầu của cô, cho gia vị cùng muối vào tẩm ướp, sau đó đem phơi khô.

Theo phương pháp nướng thịt chính thống ở Đức đời trước, ướp qua đêm sẽ ngon hơn, nhưng ở thời đại này, tủ lạnh nhà họ Phó chỉ là một chiếc hộp lớn có lớp cách nhiệt, sau khi cho đá vào có thể giữ tươi.

Nhưng muốn giữ tươi lâu thì mỗi ngày đều phải cho đá vào, chi phí thực không rẻ. Thà để tiền đó mua đồ ăn nấu tử tế cho người nhà còn hơn.

Tần Du mặc tạp dề vào, nhóm lửa than trong lò, bỏ đùi lợn vào nướng.

Phó Gia Thụ mang về một thùng bia cùng một hộp sáp nòng nóc từ Vân Hải về, còn mang về một đống sườn heo, bít tết, xúc xích cùng gia vị đồ ăn phương Tây.

Anh đi lấy thùng đá để ướp lạnh bia với sáp nòng nọc, nhân tiện mở cho Tần Du một chai: "Uống trước đi."

Tống thái thái muốn tới giúp, Tần Du nói với Phó Gia Thụ: "Đưa cho bác gái một lọ."

 

"Gì vậy?"

"Sáp nòng nọc ạ."

"Không uống, Thư Ngạn có bảo ta uống. Nhưng có mùi như thuốc vậy, không hiểu sao mấy đứa lại thích uống nó như vậy."

"Uống nhiều liền thích thôi ạ." Tần Du làm một lọ sáp nòng nọc, sau đó bắt đầu làm khoai tây nghiền, điều chỉnh nước sốt.

Lúc Tống Thư Ngạn và Tống lão gia đến, thịt nướng của Tần Du vừa mới ra lò: "Mọi người đến thật đúng lúc, Gia Thụ, đi kêu bác lên đi, cùng nhau ăn cơm."

"Nha đầu này thật keo kiệt, gọi bác của cháu cũng vô ích khi bác gái thương cháu nhiều như vậy, gọi hai bác với Gia Ninh cùng nhau lên đi, hai nhà chúng ta cùng nhau ngồi." Ông ấy định nhờ hai vợ chồng nhà họ Phó giúp thuyết phục Minh Ngọc.

"Được ạ." Phó Gia Thụ đi gọi cha mẹ với em gái, lúc bác Tống bị mất mặt, hy vọng ông ấy không ngại vì có nhiều người.

Tần Du đổ nước sốt nên thịt lợn, trên bàn là món khoai tây nghiền cùng sườn của Tần Du làm: "Mọi người ngồi xuống trước đi, Gia Thụ mang bít tết về, chúng ta nấu kiểu Tây, ăn kiểu Trung, được không?"

Tống lão gia nhìn thấy vợ mình đi xuống cầu thang, vội đến đón, trong lòng có chút ngượng ngùng: "Minh Ngọc, đêm qua tôi nghe những gì bà nói, trong lòng cảm thấy áy náy nên uống thêm hai hớp rượu, vốn dĩ muốn nói cho bà tâm ý của tôi, vợ chồng già chúng ta giờ nói hết tâm ý trong lòng ra, để về sau mới có thể cùng nhau sống được."

"Trước ăn cơm, nói sau đi."

Vừa vặn cả nhà họ Phó đi vào, Phó thái thái vừa vào cửa đã nói: "Ôi thơm quá, Tiểu Du con làm cái gì vậy?"

"Thịt lợn nướng, món bít tết bác muốn ăn chín mấy phần ."

"Bác ăn chín bảy phần, Gia Thụ với Gia Ninh chín năm phần, bác trai cháu thì ăn chín hẳn."

"Được, hai chúng ta ăn bảy phần." Tần Du hỏi Tống Thư Ngạn: "Anh Thư Ngạn, anh thì sao?"

"Năm phần cũng được, bảy phần cũng tốt."

Phó lão gia vỗ vỗ Tống lão gia: "Chúng ta ngồi trước."

"Cha với bác uống rượu vang đỏ, con với anh Thư Ngạn hôm nay sẽ uống bia."

DTV

Phó lão gia cười: "Có người chạy lùm xùm, gì mà uống rượu hay uống bia."

Phó Gia Thụ rót rượu mời mọi người, Tần Du cắt bít tết chia làm hai đĩa đặt trước mặt mọi người: "Không có hương thảo, mọi người ăn tạm."

"Chị, em nhìn món khoai tây nghiền của chị." Phó Gia Ninh: "Nhìn qua có chút đặc biệt."

"Món này được bỏ thêm dưa cải bắp với thịt băm, khác với món ăn của Đức, lúc trước chị theo giáo viên của mình học qua, đây là làm theo kiểu Tây, em nếm thử chút xem." Tần Du cởi tạp dề xuống, ngồi bên cạnh Phó Gia Ninh.

Phó Gia Ninh dùng thìa xúc một miệng dưa cải chua cùng khoai tây nghiền, bỏ vào trong miệng: "Ngon lắm."

"Hai bác gái, thử món thịt nướng của cháu xem."

Phó thái thái gắp một miếng: "Món này có hương vị rất giống với món thịt lợn nướng ở các nhà hàng Đức kia."

Tống thái thái chưa từng ăn qua món này, nhưng món chân giò heo này thật sự không tồi, vừa thơm vừa giòn.

Thấy vợ ăn thử, Tống lão gia cười đến mức ria mép dựng ngược lên: "Nha đầu, món chân giò này là của nhà hàng Đức ở Thanh Đảo, cũng như thế này."

"Đúng vậy."

"Rất chính tông." Tống lão gia nói với vợ: "Minh Ngọc, chờ mọi chuyện ở Thượng Hải ổn định, tôi đưa bà đi Thanh Đảo, ở Thanh Đảo có rất nhiều nhà hàng do người Đức mở, món ăn rất ngon đó. Thanh Đảo hơi giống Thượng Hải, nhưng lại có điểm khác rất lớn, người Đức ở Thanh Đảo đã ở đó nhiều năm rồi, nên người nói rằng nó rất có hương vị Đức."

Bình Luận (0)
Comment