Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 259

Tống thái thái không để ý ông ấy, mà vươn tay gắp món thịt lợn chiên giòn (tonkatsu) mà Tần Du bảo bà ấy nếm thử, thịt lợn chiên giòn ăn kèm với nước tương cay, ăn giòn giòn, rất ngon.

Thấy vợ phớt lờ mình, Tống lão gia cảm thấy có chút mất mặt, nhưng ông ấy tự nhủ rằng cho dù bà ấy không nể mặt ông cũng không được tức giận, ông ấy đơn giản đổi đề tài nói chuyện: "Anh Đức Khanh, hôm qua nói chuyện, nghe Thư Ngạn nói đã có ý tưởng ban đầu."

"Không thấy Gia Thụ nói gì cả, thứ này sáng sớm đã chạy tới chỗ Tiểu Du, lúc trở về thì đã chuyển ra ở cùng Tiểu Du, hôm nay tôi so với ông còn gặp nó muộn hơn." Phó lão gia bối rối, hỏi bọn trẻ: "Mấy đứa thương lượng ra cái gì rồi."

"Bác, trước ăn cơm trước đã, một khi mở miệng nói mấy cái kia là không dừng được, ngay cả ăn cơm cũng không xong."

"Cũng phải, ý tưởng làm sao hai ba câu có thể nói xong được."

Thấy nói chuyện này không được, Tống lão gia nhớ tới Tống Thư Ngạn nói vợ mình muốn đi làm ở chỗ Trần Lục: "Minh Ngọc, nghe nói hôm nay bà đi đến chỗ Trần Lục, nơi đó thế nào?"

"Rất tốt." Tống thái thái trả lời rất ngắn gọn.

Tống lão gia thấy bà ấy trả lời mình, liền nói: "Ý của tôi muốn là bà ở đây để dưỡng bệnh thì đừng để làm việc rồi lại mệt nhọc. Bà vẫn là không nên đi, thật sự không có ý nghĩa, muốn thêu thùa thì có thể ở nhà thêu cũng được, đến xưởng người ta làm gì, đừng nghe Trần Lục nói tốt, đến lúc đó thật sự gọi bà đến thêu, lại như sư phụ năm đó của bà, chỉ vì để thêu cho Lão phật gia, mà phải thức khuya đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng mất đứa con đã vất vả mang bầu, bởi vì quan hệ với người đàn ông xa lạ, sau khi c.h.ế.t còn không được vào mộ tổ nhà họ Dư, không được chôn cất tử tế. Vẫn là Trương Kiển giúp đỡ lo ma chay, bà nói một người phụ nữ đã có chồng, lại để một người đàn ông khác chôn cất, có tin đồn khi bà ấy c.h.ế.t Trương Kiển đã gào khóc nhào vào di thể của bà ấy khóc lóc. Này tính là thể thống gì?"

Nghe người đàn ông nói sư phụ mình như vậy, Tống thái thái bỏ đũa xuống, mặt mày tức giận: "Chẳng phải vì chồng bà ấy muốn có tiền đồ nên mặc kệ bà ấy mang thai sao, khiến bà ấy suốt ngày suốt đêm thêu cho lễ chúc thọ của Lão Phật Gia, sư phụ tôi thống khổ sinh non, còn chồng bà ấy thì cầm bức tranh thêu mà bà ấy dốc hết tâm huyết đi lĩnh tiền đồ. Vì lần sảy thai đó mà bà ấy không thể... sinh con được nữa, vì tranh thêu của bà ấy mà người đàn ông kia có chức quan, trong lúc bà ấy tham gia Triển lãm Quốc tế Thái Bình Dương Panama, ông ta đã lấy thêm hai vợ bé. Khi sư phụ tôi nằm trên giường, người đàn ông đó không thèm quan tâm mà đi chơi với những người đàn bà khác. Trương lão tiên sinh thưởng thức tài hoa của bà ấy, mới chiếu cố bà ấy mọi lúc mọi nơi, nhưng bọn họ đều tuân thủ lễ giáo, cũng không vượt quá các quy củ. Một người thợ thêu vốn ít nói lại trầm tư, lại lấy một người chồng như vậy, sư phụ sao có thể sống nên bốn mươi tám tuổi liền buông tay rời nhân gian. Trương lão tiên sinh cho rằng người đàn ông kia làm chồng vô ích, cũng không muốn trả lại di thể cho ông ta, như thế nào tới miệng ông, lại biến thành sư phụ không được nhập mộ tổ tiên, biến thành ngoại tình với người đàn ông khác. Sư phụ chỉ có một cái sai, chính là lúc trước chưa cùng người đàn ông kia ly hôn. Khiến cho cuối cùng người đàn ông kia đệ đơn kiện Trương lão tiên sinh, bôi nhọ lão tiên sinh."

"Bà kích động như vậy làm gì, tôi chỉ là nghị luận mà thôi, tôi cũng không phải người đàn ông kia, cần lấy tranh thêu của vợ mình đi đổi lấy tiền đồ, ý của tôi là bà không cần phải mệt mỏi như vậy." Tống lão gia cho rằng mình chưa nói rõ ràng với vợ.

"Ý của tôi là không nhập mộ tổ tiên cũng không sao cả."

 

"Nói gì vậy." Tống lão gia thổi râu trừng mắt: "Không nhập mộ tổ tiên thì không có con cháu thờ phụng, bà cho rằng mộ của bà ấy sửa sang tốt như vậy, cho dù xây tốt, bà cũng không nghĩ tới, con cháu nhà họ Trương có thể tế bài bà ấy chẳng qua cũng chỉ là cô hồn dã quỷ thôi."

"Cô hồn dã quỷ thì có sao, ông cho rằng sư phụ tôi thật sự muốn cùng người đàn ông kia chôn cùng một chỗ?" Tống thái thái hỏi ông ấy.

DTV

Tống lão gia lúc này mới ý thức được không thích hợp, lớn tiếng hỏi: "Chu Minh Ngọc, suy nghĩ này của bà là ý gì?"

Tống thái thái phi thường bình tĩnh nhìn Tống lão gia: "Tôi muốn ly hôn với ông."

Từ hôm qua đến hôm nay, Tống lão gia cứ trăn trở mãi, không biết phải làm thế nào mới có thể khuyên nhủ được vợ mình quay về. Nghĩ trăm nghìn cách cũng chẳng ngờ rằng vợ mình đã ngoài 40, con của Thư Hoa cũng gọi bà ấy là bà nội rồi mà giờ vẫn còn đòi ly hôn.

Còn đòi ly hôn trước mặt mấy ông bạn già và vài tiểu bối, khiến m.á.u ông ấy dồn hết lên mặt: "Bà nói linh tinh gì thế hả?"

"Tôi nói linh tinh gì, tôi muốn ly hôn." Tống thái thái lặp lại suy nghĩ của mình.

Tống lão gia cố gắng kiềm chế cơn giận, ông ấy để bản thân bình tĩnh lại, nghĩ rằng mình là đấng nam nhi không thể so đo với đàn bà con gái cứng đầu cứng cổ được. Ông ấy mới dùng giọng nhẹ nhàng nhất để nói với vợ mình: "Minh Ngọc, bà nghĩ nhiều rồi, cứ tự nhốt mình ở một xó xỉnh nào đó. Chúng ta đến Thượng Hải là hy vọng tâm tình của bà có thể cởi mở hơn trước. Có thể cùng ăn cơm với chị dâu và Tiểu Du, cùng nhau xem kịch, cùng nhau đánh bài, để tâm trạng thoải mái hơn chút."

"Vì con cái, vì mặt mũi của nhà mẹ đẻ, tôi có thể chịu đựng, tôi sợ công việc chất thành núi của những buổi sáng sớm, lại sợ những đêm dài sau khi trời tối. Lúc trước tôi đã từng nghĩ rằng, đợi tôi c.h.ế.t là có thể được tự do." Tống thái thái nhìn Tống lão gia, không vui không buồn mà nói ra những lời này,"Giờ tôi cũng đã nhận ra rằng cũng không nhất thiết phải chết, ly hôn cũng có thể giải thoát. Nhìn mà xem, bao nhiêu năm qua tôi vừa phải chăm sóc, hầu hạ ba mẹ ông mà còn phải nuôi thêm mấy bà vợ bé, nha hoàn trong phòng ông. Tha cho tôi đi, để tôi được sống yên ổn mấy ngày."

Tống lão gia nghe thấy những lời này thì không biết phải nói gì, thật sự là muốn tức chết, nhưng ông ấy vẫn cố gắng kiềm chế: "Bà xem lại lương tâm mình xem, trên đời này có ba mẹ chồng nào đối xử với bà tốt như ba mẹ tôi không? Bà thử đi hỏi chị dâu, mẹ kế kia của chị ấy bây giờ xem, người ta đối đãi với chị dâu như nào?"

Phó thái thái vẻ mặt vô cảm: "Bà ấy còn sống tôi có thể cho bà ấy chút tiền, bà ấy c.h.ế.t thì tôi đốt tiền vàng xuống cho bà ấy. Bà ấy nói những gì chỉ cần không lọt vào lỗ tai của tôi thì chẳng có chuyện gì cả."

"Chị dâu có thể nhìn thấu được, còn bà, bà có ba mẹ chồng tốt như thế, bà đã làm được những gì? Họ trước giờ chưa nói nửa lời, bà sinh ra Thư Ngạn, chúng ta ngủ phòng riêng, ba mẹ đã nói lời nào chưa? Ba coi Thư Ngạn như châu như ngọc để mà yêu thương, chăm sóc. Mỗi lần tôi về, mẹ cứ nói những lời tốt cho bà, bảo tôi phải chăm sóc bà cho thật tốt. Lúc chúng ta ăn cơm cùng nhau, có bữa nào mà mặt bà vui vẻ lắng nghe những lần mà tôi muốn nói tới ba mẹ tôi hay không? Những lần mà muốn nói chuyện hẳn hoi tử tế, bà cứ quay người đi là thế nào? Lại nói đến tiền chi tiêu trong nhà, quan hệ họ hàng, còn có những cái khác nữa, bà cũng có mắt mà còn cứ trách tôi đối xử không tốt với bà. Bà thử nhìn chị dâu xem, bà ấy bình thường đối xử với anh Đức Khánh trong nhà như nào?"

Bình Luận (0)
Comment