Ngoài ra, ông ta còn thật sự vuột mất những tòa nhà máy mới ở Hải Đông, Tống Thư Ngạn đưa dự án này cho đối tác của mình. Có điều may thay ông chủ Tống cũng không tệ lắm, bởi suy cho cùng ông ấy đã bị chính con trai của mình đuổi đi.
Tống lão gia vừa mới phàn nàn về con trai của mình bèn đổi giọng: "Ông chủ Lỗ, nói mới nhớ hình như ông đã chiếm được hời từ tay con trai tôi. Ông hãy mau nói xem ông đã chiếm được bao nhiêu lợi nhuận trong tay Hải Đông rồi?"
"A! Tôi bán một tấm vải sẽ thu được tiền lời bằng tiền một tấm vải, cái nhà máy Hải Đông kia của ông bán một tấm vải thì kiếm được bao nhiêu tiền? Chỉ trong vỏn vẹn một tuần mà cậu ta đã tung gần mấy nghìn xấp vải, ông nói thử xem cậu ta đã lộ mất bao nhiêu tiền rồi? Tôi không biết chi phí sản xuất một xấp vải bông của nhà ông bao nhiêu, nhưng nếu rẻ hơn thì phải một đồng tiền một thước đúng không? Một tấm vải sáu đồng tiền, một tháng thu được hai, ba nghìn đồng đại dương! Thế chẳng khác gì mỗi tháng lái một chiếc ô tô nhỏ xuống sông Hoàng Phổ! Tiêu nhiều tiền như vậy đổi lấy doanh số bán hàng không giảm, ông cảm thấy như thế nào?" Ông chủ Lỗ cười trào phúng và nhìn Tống lão gia: "Ông không biết gì nhưng cứ lôi kéo ông chủ Hầu làm chung bất kể ngày đêm thì có được không?"
"Em Hồng Đạt, cần gì phải thế? Nếu ông chủ Tống có thể quản được thằng con chỉ toàn cơ bắp kia của ông ấy thì có thể bị đuổi ra khỏi Hải Đông ư? Đừng có xát muối vào vết thương của ông Tống nữa." Ông chủ Kim chắp tay với ông chủ Tống: "Thế Phạm, đừng nên quá tò mò, nhân lúc trong tay vẫn còn tiền thì hãy đến khiêu vũ trong vũ trường của tôi đi. Trước kia ông là khách quen chỗ tôi đấy!"
Ông chủ Niên nghe thế bèn cười: "Vẫn nên để ông chủ Tống giải quyết mớ rắc rối của mình xong đã. Nghe nói gần đây hai vị di thái thái trong gia tộc của ông chủ Tống ầm ĩ không yên, đuổi cổ Đại cô thái thái nhà ông ra khỏi hà đúng không?"
DTV
Tống lão gia nghe thấy Niên Đại Hoành bàn tán bê bối trong gia đình mình, nóng lòng muốn nhìn thấy Lỗ Hồng Đạt thua lỗ dẫn đến phá sản và Niên Đại Hoành không thể thu về số tiền lớn mà mình đã đưa ra khiến cả hai người đó phải khóc trời đập đất. Bây giờ ông ấy chỉ muốn ném tên khốn Niên Đại Hoành này xuống sông Hoàng Phổ mà thôi.
"Đúng thế đúng thế! Ông chủ Tống, đợi khi nào xử lý xong nhớ đến chỗ tôi tiêu khiển nhé, bọn tôi đi dùng bữa đây." Ông chủ Kim dẫn người rời đi.
Gần đây tóc của Tống lão gia rụng thành chùm, bà tư trong nhà đã sinh thêm một cô con gái cho ông ấy. Tống lão gia đã bảo người cho thêm hai trăm đồng đại dương tăng sinh hoạt phí của tháng này lên, xem như tiền ở cữ cho bà năm và tổ chức hai bàn tiệc rượu, để mọi người ở nhà có thể vui vẻ hơn.
Nhưng nào ngờ chỉ vì hai trăm đồng này mà bà hai và bà ba đánh nhau vỡ trán. Bà ba nói bà hai tham tiền công, muốn thò tay lấy tất hai trăm đồng này, lúc thái thái còn trong nhà thì sao có tình trạng như thế xảy ra?
Bà hai không nhận nói đây là không bột đố gột nên hồ, bà ba và bà hai đã cãi lộn đến mức choảng cả nhau. Bà hai mời Đại cô thái thái đến phân xử, chị ông ấy vừa định lên tiếng thì bà hai và bà ba lại ầm ĩ lên, trong lúc sơ suất đã đẩy bà năm ngã ra đất. Bà năm sinh non bèn viết thư cho ông ấy, trong thư tràn đầy ấm ức và đau khổ, muốn đến Thượng Hải để ở bên cạnh ông ấy. Tống lão gia đọc thư xong thì sao không đau lòng, phiền muộn cho được?
Có hai cái mồm quang quác của vợ chồng nhà họ Niên ở đây nên tất cả thái thái ở Ninh Ba, Thượng Hải đều biết chuyện nhà của Tống lão gia. Lần này Tống lão gia không còn là người hưởng hết người đẹp, vợ lớn vợ vé hòa thuận khiến cánh đàn ông hâm mộ nữa mà biến thành kẻ nhu nhược khiến mọi người đều đồng tình.
"Phu nhân, bà thấy có đẹp không ạ?" Ni Nhi giơ gương lên để Chu Minh Ngọc xem.
"Tay nghề của Tiểu Ni Tử nhà ta càng ngày càng xuất sắc." Chu Minh Ngọc ôm Ni Nhi rồi hôn cô bé: "Hôm nay bà không thể dẫn cháu đến cửa hàng được, cháu hãy ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập nhé, cháu hiểu chưa?"
Ni Nhi đang được nghỉ hè. Cô bé rất thích thêu hoa, cũng biết cắt áo, thế nên Chu Minh Ngọc thường dẫn cô bé đến Hằng Nga để cô bé học thêu một số loại hoa, xem các sư phụ lâu năm cắt quần áo. Cô bé vừa đi nấu nước châm trà cho các sư phụ, vì vậy họ đều rất thích cô bé miệng dẻo như kẹo này.
"Lát nữa cháu đi tới đó với bà Chu ạ."
"Cũng được, có ăn mày trên đường đi đến đó, cháu nhất định phải thật cẩn thận."
Ni Nhi nhà mình được nuôi ngày càng trắng trẻo đáng yêu, Chu Minh Ngọc sợ cô bé xảy ra bất trắc.
"Phu nhân yên tâm, tôi sẽ đi cùng con bé. Hôm nay phu nhân và tiểu thư đều bận bịu, dì Phương nói ăn mì vằn thắn trước buổi trưa thì sẽ không có chuyện gì. Tôi định nhân dịp hôm nay thời tiết rất tốt nên muốn cùng Ni Nhi giặt ga giường và lau chiếu rơm cho bà v.ú Chu." Vì đi mất cả nửa ngày nên Hoa Tố Phân báo cáo nơi mình sẽ đi cho tiểu thư và phu nhân.
"Hai mẹ con nhà cô vất vả rồi, đi thôi!" Chu Minh Ngọc bèn nói với cô ấy.
"Cảm ơn phu nhân! Cảm ơn tiểu thư!"
Tần Du lái xe đưa Chu Minh Ngọc đến Hằng Nga. Nhân viên của Hằng nga đã đến đông đủ từ sáng sớm, hiếm lắm mới thấy cổ đông lớn Đường Uyển Nhi cũng đến, Trần Anh loay hoay xung quanh, tiến hành kiểm tra cuối cùng.
Đường Uyển Nhi bước đến và chào hỏi: "Dì Chu ơi, hôm nay dì đẹp quá!"
Trần Anh nói: "Sư phụ Mã, mau đến đây xem có ai có thể khoác chiếc sườn xám do người may đẹp đến mức này hay không?"
"Ôi chao! Tôi đo và may riêng cho Tiểu Chu mà, tôi còn không biết nữa sao!" Sư phụ Mã bước ra và nhìn: "Tiểu Chu! Chị đã nói mà! Em nên mặc thêm sườn xám mới phải. Đợi hết hôm nay chị may thêm cho em hai bộ nhé."
Trước giờ Chu Minh Ngọc luôn nghĩ mình già, ban đầu khi mới đến đây, hai vị sư phụ may sườn xám luôn gọi bà ấy là bà Chu, đợi đến khi đôi bên thân thiết với nhau hơn thì họ cứ luôn miệng gọi bà ấy là "Tiểu Chu" và "em gái" mà thôi.
Mọi người làm bản thân bà ấy cảm thấy mình trẻ hơn. Chu Minh Ngọc bật cười: "Được, chị may thêm cho em hai bộ nhé."
Bà ấy bước vào phòng triển lãm xem có chỗ nào chưa ổn thỏa hay không, bởi vì Hằng Nga sắp sửa đón tiếp hai vị thái thái đến đây tham quan.
Mà lúc này hai vị thái thái đang tham quan nhà máy sợi Hải Đông.
Phó lão gia, gia đình Trần Anh và nhà họ Đường đều nhờ mối quan hệ để biểu đạt mong muốn với Chính phủ có thể trợ giúp chống đỡ tình trạng vải in hoa nội địa đang bị vải dệt Đông Dương ép vào đường cùng như hiện giờ, đặc biệt là vải hoa Hải Đông.
Trong vụ thảm án ở Tế Nam vào tháng năm, một nhà đàm phán đặc biệt từ Sơn Đông mang tên Thái Công, đại diện cho Trung Quốc tiến hành đàm phán với Nhật Bản đã bị quân Nhật xâm lược cắt mất tai, mũi, lưỡi và móc cả mắt. Sau đó bọn chúng còn g.i.ế.c sạch mười tám nhân viên ngoại giao, còn số binh sĩ và dân chúng bị g.i.ế.c lên đến gần mười nghìn người.
Trong sự kiện Hoàng Cô Đồn vào tháng sáu, Trương Tác Lâm bị nổ c.h.ế.t tươi khiến bộ mặt lòng lang dạ sói của đám người Đông Doanh bày rành rành ra trước mắt, không thể không đối diện.
Mặc dù Chính phủ có thể âm thầm xử lý việc này để ổn định thắng lợi khi Bắc phạt, thế nhưng thái độ của công dân trong và ngoài nước đều bùng nổ. Thế nhưng các cơ quan truyền thông và ngôn luận như [Thân Báo] vẫn khuyên người dân hãy tỉnh táo, quá khứ thì hãy cho nó qua đi.