Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 280

"Trước đó ông đã kiếm rất nhiều lợi nhuận, có thể trả được khoản nợ cho bên trên không thành vấn đề gì. Bằng không ngân hàng cho ông vay tiền là dựa theo thứ mà ông thế chấp, tính theo 70% giá trị hiện hành. Một khi ông không thể gia hạn khoản vay thì sẽ tịch thu vật thế chấp của ông, những ngày qua giá phòng tăng lên rất nhiều, như vậy còn không phát tài sao?"

Những lời này của Tống lão gia đã đ.â.m vào tim Lỗ Hồng Đạt. Đám người Đông Doanh đều đã thành tinh, họ chỉ đầu cơ tích trữ, có thể kiếm được mấy đồng tiền lời? Tháng đầu ông ta cũng kiếm được một ít lợi nhuận nhưng số tiền bán vải ít ổi đó sao nhiều bằng tiền mua nhà được chứ? Vả lại vào lúc đó Hải Đông đã tung ra Trâm Bích Ngọc gì đó nên ông ta chẳng chiếm được bao nhiêu thị trị của Hải Đông. Cộng thêm kể từ lần thái thái tham quan và váy Hằng Nga trở nên phổ biến, doanh số bán hàng của ông ta tuột dốc không phanh, tài sản của ông ta đã bị thế chấp hết, vải vóc vẫn tồn đọng trong nhà kho khiến ông ta nợ người Đông Doanh rất nhiều tiền.

Sau khi hội trưởng Hình đến nơi thì cuộc họp mới được bắt đầu: "Lần này Hải Đông làm rất hay đấy. Ông chủ Tống, trong cuộc họp trước ông đã nói sẽ tăng thu giảm chi, thì ra dùng biện pháp này ư?"

"Tôi già rồi! Già rồi nên phải lùi về sau thôi, con trai nói gì thì là cái đó, có gì các ông cứ hỏi thẳng thằng bé đi."

Hội trưởng Hình nhìn Tống Thư Ngạn: "Lần trước tôi có đến tham quan Hải Đông cảm thấy nó cực kỳ mới mẻ, không biết ông chủ Tiểu Tống có chịu chia sẻ một ít kinh nghiệm mới mọi người hay không?"

Tống Thư Ngạn bày ra vẽ ung dung và lễ độ của người đọc sách: "Sự thành công lần này không phải công lao của một mình tôi, thật ra phần lớn ý tưởng cải thiện nhà máy đều do em gái của tôi đề ra, hơn nữa có một chuyện là cha tôi chấp nhận buông tay để tôi thử nghiệm, thậm chí tôi còn đuổi cả Trần Hoa Bình đã theo ông ấy nhiều năm. Ngoài ra tôi còn có một người mẹ tài năng về đồ án và thẩm mỹ. Thường ngày bà ấy quan sát tỉ mỉ và vẽ hoa văn tuy đơn giản nhưng không mất đi vẻ lịch sự và tao nhã, phù hợp với thẩm mỹ của người trong nước. Thật ra lúc trước vải in hoa của Nhật Bản được ca ngợi là vì truyền thống in hoa của Nhật Bản vừa trong lành và tươi mát, tóm lại thiên thời địa lợi nhân hòa. Có điều tôi không nắm chắc có thể kéo dài độ hot của Hải Đông như hiện giờ được bao lâu. Mọi người không nên ôm tâm lý may mắn, qua lần này rồi, có thể thứ chúng ta đối diện lần sau chính là sự cạnh tranh khốc liệt của Đông Doanh, quan trọng nhất là thiết bị, máy móc và công nghệ của chúng ta có chênh lệch với các xưởng may Đông Doanh rất nhiều."

"Ông chủ Tiểu Tống, những gì anh vừa nói chẳng khác gì không nói cả. Chúng tôi không có cô em gái môi giới cửa hàng tây như anh, cũng không có một người mẹ tài hoa được các quý bà coi trọng." Biết rõ em gái mà Tống Thư Ngạn nhắc đến là vợ cũ của anh ấy, nhưng giờ ai dám nhắc lại chuyện đó?

"Câu này nói vậy là sai rồi, ai không có vợ trẻ và mẹ chứ? Bảo họ đề xuất một vài ý tưởng, thường ngày họ có thêu một ít đồ len, cộng thêm phụ nữ thường cẩn thận, mặc dù không chắc có thể vẽ được nhưng nhất định họ sẽ giỏi hơn chúng ta đúng chứ?" Tống Thư Ngạn cười nhìn người vừa nói: "Tất nhiên trong quản lý nhà máy, không thể yêu cầu tất cả công nhân nữ đều biết chữ. Nếu mọi người có hứng thú xin mời đến xem tình hình của Thân Minh hiện giờ, gần đây cha tôi vẫn đang nỗ lực để cải tiến Thân Minh, giờ chi phí đã được giảm đến mức tối thiểu rồi đúng không? Gần đây lợi nhuận của Thân Minh vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, ít nhất mỗi mét vải đều lời một ít." Ông chủ Tống đắc ý: "Kiếm tiền vất vả thế đấy."

 

Mẹ nó, vẫn phải trả tiền nhà máy và công nhân cho người khác mà còn lãi được à? Người khác vất vả sao chép, có thể duy trì mà không lỗ, thu được một ít lợi nhuận đã là may lắm rồi.

Hội trưởng Hình cười nói: "Cậu đấy, vậy coi như tôi tổ chức cho mọi người đến thăm nhà máy Thân Minh, xong việc chúng ta dùng bữa cùng nhau được không?"

"Đều nghe theo sắp xếp của ông."

"Được!" Hội trưởng Hình đáp lại, sau đó nói với Tống Thư Ngạn: "Ông chủ Tiểu Tống, cậu nghĩ gì về buổi triển lãm hàng hóa trong nước diễn ra vào tháng mười một sắp tới."

Triển lãm hàng hóa trong nước lần này là buổi triển lãm với quy mô lớn do Bộ Công thương tổ chức lần đầu tiên, thế nhưng tính đến nay Chính phủ quốc gia mới khống chế chừng bảy tám tỉnh, may mắn thay những tỉnh thành này bao gồm hầu hết các khu vực phát triển kinh tế nhất cả nước. Ngành dệt may là quan trọng nhất trong số đó, đến lúc đó các quan chức cấp cao và chính khách của Chính phủ quốc gia đều sẽ có mặt tại buổi triển lãm.

"Chắc hẳn mọi người đều biết về thảm án ở Tế Nam, bọn Nhật Bản đã g.i.ế.c hơn mười ngàn đồng bào của chúng ta. Trong lịch sử từ xưa đến nay, mỗi khi giặc ngoại xâm xâm lược, bất kể có chiếm được Trung Nguyên hay không thì cái giá mà chúng ta phải trả đó là hàng ngàn hài cốt của đồng bào ta bị vó ngựa của bọn xâm lăng đạp nát. Hơn hai mươi triệu người ở Tây Tấn, sau loạn Ngũ Hồ, con số thương vong cũng bốn triệu người. Thời Mông Nguyên, người Mông Cổ đi đến đâu là tàn sát thành trì đến đó, tạo nên tình trạng thảm thương trong ngàn dặm không có lấy một bóng người. Còn vụ thảm sát sau khi nhà Thanh nhập quan, mọi người đều nghe ông bà kể lại rằng: Mười ngày Dương Châu, ba lần tàn sát Gia Định. Nay người Đông Doanh lại tàn sát Tế Nam chỉ để mở màn, mà Trương đại soái bị nổ c.h.ế.t ở Hoàng Cô Đồn, người Nhật Bản lại chọn tuyến đường đi Đông Bắc, ý đồ dòm ngó Trung Quốc ta rành rành ra đó. Cho nên với tư cách là Chính phủ quốc gia nên khuyến khích mọi người sử dụng hàng trong nước mới có là đường tất yếu. Hơn nữa khi dân tộc ta sử dụng hàng nội địa sẽ giúp từng người Trung Quốc nhiệt huyết có tự giác, có điều chỉ sợ lúc đó chúng ta không có hàng nội địa tương ứng để cho đồng bào dùng mà thôi. Thông qua buổi triển lãm, chúng tôi muốn người dân nước mình tin tưởng sản phẩm của chúng tôi đáng để mọi người tin dùng, đây là trách nhiệm mà các nhà tư bản Trung Quốc cần phải gánh vác."

Hội trưởng Hình nghe Tống Thư Ngạn phát biểu hùng hồn như thế bèn dẫn đầu vỗ tay: "Ông chủ Tiểu Tống lòng mang chí lớn, và đây cũng là cơ hội đối với chúng tôi, nhất định các chủ doanh nghiệp đều phải đồng tâm hiệp lực sản xuất hàng hóa nội địa khiến nhân dân hài lòng, để xứng với sự mong đợi và nhiệt tình của nhân dân."

DTV

Sau khi bàn bạc chi tiết về cuộc triển lãm và dùng cơm xong, các chủ doanh nghiệp bèn rời đi. Hiện giờ hai cha con nhà họ Tống mỗi người một chiếc xe, Tống lão gia và ông chủ Hầu đi cùng đường. Hai người vừa lên xe, Tống lão gia đã bắt gặp Lỗ Hồng Đạt mặt buồn rười rượi đang đứng trước xe ông ta, vì vậy bèn gọi ông ta một tiếng: "Ông chủ Lỗ."

Lỗ Hồng Đạt gật đầu, không biết có nên trả lời ông ấy hay không.

Tống lão gia nói: "Những gì Thư Ngạn nói đều là tình trạng thực tế hiện giờ. Nếu ông không dọn sạch hàng hóa trong hai tháng này, một là thời tiết dần chuyển lạnh sẽ khiến doanh số của vải hoa sẽ giảm xuống. Thứ hai, đề cao hàng hóa trong nước là nguyện vọng của cả trên lẫn dưới, ông cũng thấy hai vị phu nhân đều nỗ lực ủng hộ vải dệt Hải Đông, kéo theo phương hướng của thị trường. Lai lịch của đống vải trong khi hàng của ông như thế nào, ông tự biết rõ. Nếu không nhanh chóng xử lý chúng, e rằng sau này càng khó bán hơn. Tại sao ông không nhân cơ hội này để giải thích lai lịch của chúng rõ ràng với các nhà phân phối, để họ có thể bán được số lượng nhiều nhất có thể. Đây đều là những lời từ tận đáy lòng của tôi, mong ông hãy bảo trọng."

Bình Luận (0)
Comment