Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 281

Xe nổ máy, ông chủ Hầu nói với Tống lão gia: "Tại sao anh lại nhắc nhở ông ấy?"

Tống lão gia nhếch môi cười nói: "Nghe em nói kìa, anh đâu có nhắc nhở ông ta? Nếu lúc này ông ta hạ giá để bán hàng thì em nghĩ xem người bị đả kích sẽ là ai?"

Ông chủ Hầu nhìn ông ấy, Tống lão gia nói tiếp: "Là vải Đông Doanh! Ông ta vẫn còn ôm hai căn chung cư đang xây dở chưa trả nợ xong đâu! Trước mắt hai căn chung cư này đang có giá, em nghĩ xem sao ông ta nỡ bỏ chúng được? Vì vậy chắc chắn ông ta sẽ bán vải, hơn nữa còn phải bán sạch đống hàng tồn kho nhanh nhất có thể, ít nhất có thể trả lại số tiền đã vay để mua chung cư. Vì để bán được giá cao, ông sẽ nói với các nhà phân phối rằng đây là vải Đông Doanh, là hàng tốt! Như vậy chẳng khác nào người Đông Doanh tung ra vải Đông Doanh giá thấp, giáng một đòn nặng nề vào chính thị trường của người Đông Doanh."

Tống lão gia lại thở một hơi thật dài: "Vốn dĩ người Đông Doanh bảo ông ta hãy lật đổ Hải Đông nhưng cuối cùng ông ta lại giáng đòn vào thị trường của mình, em nói xong sao họ bỏ qua cho ông ta được? Đừng quên, chung cư và nhà máy xây dựng đều đã thế chấp cho ngân hàng của người Đông Doanh. Tình hình đúng là khó xử!"

Khóe miệng ông chủ Hầu khẽ giật: Mẹ nó! Ai không biết còn tưởng rằng ông ấy đang lo lắng cho ông chủ Lỗ thật đấy.

Tống lão gia vô cùng đắc ý, sắc mặt với đám công nhân cũ trong nhà máy Thân Minh cũng ôn hòa hơn, đám công nhân cũ bị ông ta dạy dỗ như cháu trai kia không biết phải theo ai, mãi tới hơn ba giờ chiều, xe của Tống lão gia rời khỏi nhà máy, mọi người mới thở phào một hơi.

"Tiểu Chu à! Ba của Thư Ngạn lại tới rồi."

Chu Minh Ngọc nghe thấy lời này là đau đầu, bà ấy thực sự không biết Tống Thế Phạm có vấn đề gì nữa, chiều nào cũng tới trước cửa kính đứng một lúc, hơn nữa còn không có thời gian cố định, tóm lại là bất cứ lúc nào sau buổi trưa.

Chỉ đứng dưới tàng cây ngô đồng kia, ngẩn người nhìn mười phút rồi đi, tóm lại bà ấy không để ý tới ông ta cũng vô dụng, bọn họ nói với bà ấy, bà ấy không ở đây, ông ta sẽ nhìn những món đồ thêu kia, sao cũng cũng tới lúc là đi.

Hôm nay bà ấy đang may đồ cưới cho Tiểu Du, may tới chỗ chi tiết, không muốn dừng tay lại, nên mặc kệ ông ta.

Tống lão gia nhìn Minh Ngọc qua kính, mặt bà ấy hồng hào, hôm nay lại đổi kiểu tóc, càng thời thượng hơn so với trước đây, hơn nữa trông cũng trẻ tuổi hơn, không biết có phải ảo giác không, tại sao lại cảm thấy tóc bà ấy đen đi nhỉ?

Tống lão gia càng tới gần tấm kính để xem hơn, có mấy sợi tóc của bà ấy đen đi rồi? Thế mà không phải trông trẻ hơn sao? Mà là khí sắc tốt thật, tóc cũng bắt đầu đen đi.

Chu Minh Ngọc bị ông ta dán vào kính nhìn như vậy, thực sự không chịu nổi nữa, trong cửa hàng có nhiều khách như vậy! Ông ta không cần thể diện, bà ấy vẫn cần, cứ dăm ba hôm lại bên báo.

"Tống Thế Phạm quyến luyến vợ cũ, ngày nào cũng đến thăm"

"Lãng tử quay đầu có thể tiếp tục tiền duyên không"

"Khuyên nữ sĩ Chu Minh Ngọc một câu, đa số lãng tử đều không quay đầu đâu, chịu quay đầu thì tha thứ đi!"

Tuy rằng Tiểu Du nói đừng quan tâm tới mấy bài báo này, nhưng thực sự rất phiền.

 

Chu Minh Ngọc cắm kim thêu vào gối cắm kim, đứng dậy đi ra ngoài cửa cửa hàng.

Nhìn thấy vợ cũ đi ra, Tống Thế Phạm đi tới: "Minh Ngọc."

Chu Minh Ngọc nhíu màu nhìn sang quán cà phê do một người Nga mở ở bên kia đường: "Qua đó ngồi đi."

Tống lão gia đi sóng vai với bà ấy, biết bà ấy đi chậm, ông ta thả chậm bước chân, đi bên cạnh bà ấy chắn những chiếc xe kéo chạy tới chạy lui cho bà ấy.

Vào quán cà phê, nhân viên phục vụ đi tới, Tống lão gia ngẩng đầu hỏi: "Minh Ngọc, bà uống gì?"

"Một ly cà phê sữa."

DTV

Vậy mà bà cũng uống thứ nước ngoài này. Chẳng phải sao? Bây giờ bà cũng mặc sườn xám rồi, bộ sườn xám thêu hoa màu xanh mùa thu, rất hợp với bà.

Chu Minh Ngọc ở nhà bị Tần Du lôi kéo uống cà phê, ra ngoài uống với đám bé Lục, lúc dẫn Ni Nhi tới, mình uống một ly cà phê, nhìn tiểu Ni Tử ăn kem với vẻ mặt hạnh phúc là đã rất vui rồi. Không nói thích cà phê đến mức nào, ít nhất đã có thể chấp nhận được mùi vị đấy rồi.

Hai người gọi cà phê, Chu Minh Ngọc nói: "Thế Phạm."

Đây là lần đầu tiên gọi tên ông ta trong đời bà ấy, tim Tống Thế Phạm đập nhanh, hơi kích động: "Minh Ngọc, bà nói đi."

"Dù gì chúng ta cũng có một người con trai, ông cũng định coi Thư Ngạn là người thừa kế. Chắc chắn giữa chúng ta không thể hoàn toàn không có quan hệ được, nhưng mà, tôi vẫn hy vọng, hai người chúng ta một người là ba thằng bé, một người là mẹ thằng bé, ông đừng như vậy nữa. Những bài báo vớ va vớ vẩn trên báo trên khiến tôi thực sự rất phản cảm. Lẽ nào ông không thể rộng rãi như Thư Ngạn được một chút hay sao? Thư Ngạn đối với Tiểu Du, ông nhìn xem bây giờ nó có thái độ gì?"

"Minh Ngọc, Tiểu Du là đã tìm được thằng hai nhà họ Phó, nếu con trai vẫn còn dây dưa không rõ, đó là không biết điều. Nhưng giữa chúng ta, không có ai khác, chỉ có..."

"Tống Thế Phạm, có phải ông muốn tôi tái giá rồi, thì ông mới c.h.ế.t tâm à?" Chu Minh Ngọc cười khổ: "Chẳng phải thế sao? Tôi c.h.ế.t tâm, cũng là bắt đầu từ khi nhìn thấy ông bà cô ta vặn vẹo như hai con trùng cực lớn ở trên giường."

Nghe thấy lời này, Tống Thế Phạm chẳng nói được gì nữa, Chu Minh Ngọc uống cà phê, nói với ông ta: "Chúng ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi, tại sao ông không thể suy nghĩ cho mấy người trong nhà chứ? Người làm sai là ông, người chịu tội là bọn họ. Tôi nghe chị dâu nói bé năm sinh non. Bé bốn vốn bị bà ba chèn ép, nằm mơ cũng muốn một đứa con trai, lần này lại sinh con gái, chắc càng khó chịu hơn, ông biết cái tính của bà ba đấy, không châm chọc bé bốn vài câu, bà ấy không ngủ được yên. Bé sáu càng khỏi phải nói rồi, đang tuổi như hoa lại đi theo người còn lớn hơn ba cô ấy, ông ngủ với cô ấy mấy đêm, nói vứt là vứt sao? Ngoài bà hai bà ba, có thể ông còn tốt với bọn họ được mấy năm, còn những người khác, ông tự nghĩ mà xem, còn có người nhà mẹ đẻ, còn có nhiều của hồi môn như vậy. Bọn họ thì sao? Tống Thế Phạm, đừng ở đây giả vờ làm lãng tử quay đầu nữa, đừng ở đây giả vờ hồi tâm chuyển ý với tôi nữa. Lớn bằng này tuổi rồi, nghĩ xem phải làm một người đàn ông có trách nhiệm như thế nào đi."

Tống Thế Phạm nhìn Chu Minh Ngọc: "Tôi..."

"Thư Hoa cũng trưởng thành rồi, bà hai cũng coi như có chỗ dựa. Bà ba có ba người con trai, Thư Bình đang đi học ở Hàng Châu. Ông phải suy nghĩ đi, dự định thế nào về ba người con này? Hai con gái của bà bốn đều còn nhỏ. Tính tình bà ấy lại như người hầu, vâng vâng dạ dạ, suy nghĩ còn không nhanh nhạt như bà sáu. Không phải ông nghĩ để bà ấy nuôi hai đứa con gái thành cái tính người hầu đấy chứ. Trong nhà tổ, ông mặc kệ bọn họ, không nói tới mấy di thái của ông, chỉ nói tới mấy cốt nhục của ông thôi, đều vô dụng cả rồi. Con sinh cũng đâu phải ông đau bụng, chưa từng đau bụng, đương nhiên ông sẽ không thương con. Suốt ngày tới chỗ tôi, chỗ tôi có gì để ông không buông xuống được vậy? Bây giờ tôi có cả con trai lẫn con gái, còn có bé Ni Nhi ở bên, sống tốt lắm!" Chu Minh Ngọc uống hết cà phê đứng dậy.

Ông Tống móc tiền ra thanh toán, đi ra bên ngoài, đứng ở cửa quán cà phê, nhìn Minh Ngọc về cửa hàng Hằng Nga một mình, ông ta ngồi vào xe, nói với ông Đường: "Về nhà!"

Bình Luận (0)
Comment