Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 320

Tần Du mặc bộ váy cưới do Chu Minh Ngọc tự thêu, áo đen váy đỏ, phần dưới là hoa văn nước biển và vách núi, phía trên là hình phượng hoàng đội mẫu đơn. Có điều hoa văn trên đó có sự khác biệt, mẫu đơn và phượng hoàng bày tư thế khác nhau, vô cùng tinh xảo.

Nhà họ Phó cách vách đốt pháo đón dâu. Theo truyền thống của Ninh Ba, cưới vợ phải dùng kiệu lớn tám người khiêng. Vì thế nhà họ Phó đã đặt một chiếc kiệu, trên đó có khắc chín trăm chín mươi chín nhân vật chạm rỗng, bên trong ẩn chứa chín mươi chín câu chuyện cát tường, mang ý dài lâu.

Người khiêng kiệu đều mặc áo sa tanh, Phó Gia Thụ cưỡi ngựa cao lớn, đi hiên ngang, thổi sáo đánh trống lượn một vòng mới tới nhà Tần Du.

Tần Du bên kia được Chu Minh Ngọc bón cơm: "Con gái! Con nhất định phải kính trọng cha mẹ chồng..."

Bởi vì buổi sáng và buổi chiều đều có nghi thức khác nhau, hơn nữa lấy chồng ngay sát vách cũng chẳng có gì đáng khóc, Tần Du ăn xong cơm lên kiệu, được phủ khăn trùm đỏ của cô dâu.

"Anh trai bế lên kiệu!"

Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du đội khăn trùm cô dâu màu đỏ. Lúc đầu anh ấy không vén khăn trùm đỏ cho cô, hôm nay chỉ có thể bế cô lên kiệu, nỗi lòng này ấy à! Cô lấy chồng không khóc, ngược lại anh ấy muốn khóc thay cô.

Tống Thư Ngạn hạ quyết tâm bế Tần Du lên, rốt cuộc em gái nhà mình có chuyện gì thế, sao lại nặng như vậy? Giây phút này, anh ấy đã không còn có bất kỳ suy nghĩ đau buồn nào nữa. Anh ấy phải cẩn thận, không được đánh rơi em gái, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Tần Du được Tống Thư Ngạn bế lên kiệu, ngồi xuống xong, cô còn được dặn không được di chuyển bừa ở trong kiệu. Cô thật sự coi mình là người gỗ chỉ vì một câu cát tường, tương lai ổn định bình an.

DTV

Cỗ kiệu lượn một vòng rồi mới đến nhà họ Phó, một cô bé năm sáu tuổi trắng trẻo đáng yêu mặc váy thêu hoa, được trao nhiệm vụ vén rèm kiệu lên, giật ống tay áo của Tần Du ba cái.

"A ui, con nhà nào làm hoa đồng đón dâu thế này?" Một người họ hàng hỏi.

"Con gái út của lão Lục."

"Lão Lục? Sao không dùng con của anh em do thái thái đường hoàng sinh ra mà lại để con nhóc của lão Lục nhỉ?"

Cô bé này là con gái của dì nhỏ Phó Gia Thụ, vốn là chủ nhân của ngôi nhà Tần Du đang ở. Dì nhỏ của Phó Gia Thụ là con gái của di thái thái duy nhất trong nhà họ Phó, suýt nữa đã mất mạng ở quê, cho nên Phó lão gia đã dẫn cô ấy theo cùng nuôi lớn. Đối với Phó lão gia, em gái nhỏ này cũng được coi là một nửa con gái.

Lão thái thái của nhà họ Phó đến tham dự hôn lại cười chế giễu: "Nhiều tiền thì được tích sự gì? Chẳng có chút quy củ nào cả? Tái hôn lại rước kiệu lớn tám người khiêng, còn để chồng cũ ôm ra cửa và con gái của một di thái thái làm hoa đồng đón dâu. Thể diện của Phó gia chúng ta đều mất sạch! Tôi không nhìn nổi nữa rồi!"

Nghe thấy thế, Phó thái thái mừng rỡ nhìn con dâu bước từng bước lên thảm đỏ cũng tự nhủ phải nhẫn nhịn, chịu đựng cơn nóng giận nhất thời, sóng yên biển lặng.

Đôi vợ chồng già ngồi đợi con trai và con dâu lạy cha mẹ.

Tân hôn bái lạy cha mẹ, sau đó vợ chồng giao bái. Nghe xong, Tần Du vừa định khom người bái lạy, thấy có người nhắc nhở Phó Gia Thụ: "Chú rể mau nhanh lên! Cậu mà còn không lạy sẽ phải nghe lời vợ suốt đời đấy."

Nghe thấy vậy, Tần Du lập tức khựng lại giữa chừng, người bên cạnh nói: "Chỉ thấy cảnh cô dâu chú rể tranh nhau cúi lạy, hiếm khi thấy nhường nhau thế này."

"Cũng không đúng, chỉ thấy cô dâu hiểu phép tắc nhường chú rể chứ chưa từng thấy chú rể nào nguyện ý nhường cô dâu."

Tần Du nghe Phó Gia Thụ nói: "Cùng nhau."

Hai người cùng nhau cúi đầu.

Vợ chồng son được đưa vào động phòng, Phó Gia Thụ bị nhét vào một thanh que trong tay, bên cạnh có người hát: "Vừa lòng đẹp ý!"

 

Phó Gia Thụ không giấu nổi nụ cười trên mặt, vén khăn trùm đầu màu đỏ, Tần Du ngẩng đầu nhìn anh quần ngắn áo dài...

Tám chiếc ô tô đen cùng màu nối đuôi nhau xếp hàng dài từ ngoài cổng vào, cô dâu chú rể lên xe tới Vân Hải tổ chức đám cưới tân thời.

Trước khi đoàn xe khởi hành, con trai ruột của Phó lão thái thái đã đợi mẹ lên một chiếc ô tô nhỏ ở cửa sau dinh thự Phó gia.

"Lão tam, con muốn làm gì?" Phó gia lão thái thái vừa sợ vừa giận.

"Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, không được tỏ ra cáu kỉnh với chị dâu, mẹ phải biết tình hình hiện tại của chúng ta như thế nào chứ? Bình thường chị dâu nhiều nhất cũng chỉ đôi co với mẹ mấy câu thôi, nhưng hôm nay là dịp gì? Mẹ xem mà không hiểu à?"

Lão thái thái của nhà họ Phó bị con trai mình đưa tới một khách sạn để hầu hạ. Không còn cách nào khác, chiều lòng mẹ là trách nhiệm của trưởng bối, anh trai cùng cha khác mẹ đã nói rồi, sau này đừng liên lạc gì với nhau nữa.

Phó thái thái bị Phó lão gia đưa lên xe: "Em ấy à!"

"Em chỉ có thể chịu đựng một lúc." Phó thái thái sẽ không quản mấy chuyện này.

Khách sạn Vân Hải hôm nay rất náo nhiệt. Xung quanh khách sạn, Hà lão gia là bạn tâm giao của Tống lão gia, cũng rất nổi tiếng ở khu vực Thượng Hải đã cử người đến, mỗi ngọn đèn đường đều có người duy trì trật tự.

Bạn bè trong và ngoài nước đủ mọi tầng lớp đều tụ tập về đây. Trong buổi lễ, Tần Du đội một mạng trắng trên đầu và mặc một chiếc váy sa tanh trắng không tay đơn giản, tôn trọn dáng người mảnh khảnh và yêu kiều của cô. Điều đặc biệt là trên cánh tay cô có đeo một chiếc khăn choàng gấm màu trắng có hình long phượng cát tường màu vàng. Chiếc khăn choàng bằng lụa này trơn trượt rủ xuống, xếp nếp thành chiếc đuôi sau lưng.

Trong số các khách mời có người khẽ hỏi: "Áo cưới này độc đáo như vậy, đặt của công ty Châu Âu nào thế?"

"Không phải của châu Âu đâu, nhìn khăn choàng khoác trên cánh tay cô dâu mà xem, không phải hoa văn kiểu Trung đó à?"

"Ở nước ngoài cũng có tơ lụa Trung Quốc mà. Hơn nữa, với nguồn tài chính của nhà họ Phó, đặt những nhãn hiệu đó làm cũng bình thường thôi?"

"Lễ phục Hằng Nga, khăn choàng kia có thể bắt chước nhưng không tìm được chất liệu tốt như vậy. Chất liệu này được trưng bày trong quầy của Hằng Nga, nhìn thì đơn giản nhưng lại là chất liệu gấm vân cẩm. Bộ lễ phục này chỉ dành riêng cho cô dâu, nghe nói bộ lễ phục Hằng Nga này là do mấy bậc thầy của Hằng Nga đa tham khảo rất nhiều chỗ mới hoàn thiện bản thảo."

"Áo cưới ở trong nước đã đạt đến trình độ này rồi à? Loại kết hợp giữa Đông Tây này không hề quê mùa mà còn vô cùng sang trọng."

"Đây chính là thế mạnh của Hằng Nga. Các loại vải kiểu Trung Quốc kết hợp với kiểu may và phong cách phương Tây luôn mang đến cho mọi người một hương vị khó tả."

"Lễ phục này là đặt dưới nhãn hiệu của ông chủ Nguyệt Cung hả? Nghe nói là tách biệt với váy Hằng Nga, không phải ông chủ của Nguyệt Cung đã cho ra mắt váy mã diện đấy à?"

"Đúng vậy! Trước đây, chỉ có phụ nữ ở quê mới mặc những di vật của triều đại trước đúng không? Ai có thể ngờ bây giờ khắp phố, cả đống người đều mặt váy mã diện ở trong nhà ra đường chứ? Thoáng chốc đã trở thành mốt."

"Chẳng phải mốt này là năm ngoái cô dâu này mặc đấy à? Còn nữa, lúc mẹ chồng cũ của cô ấy đang thêu thùa ở cửa hàng Hằng Nga cũng thường xuyên mặc váy thêu rồi. Người tới Hằng Nga cũng không ít, đều bắt nguồn từ hai người họ đấy."

"Xem ra Hằng Nga sẽ lại dẫn đầu xu hướng của Thượng Hải vào mùa hè năm nay."

"Chắc chắn rồi."

Tống Thế Phạm khoác tay Tần Du đi về phía trước, giao cô cho Phó Gia Thụ trong sự cảm thán của các vị khách.

Phó Gia Thụ vén khăn che mặt cho cô, Tần Du ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc này được Hướng Phi ghi lại bằng máy ảnh Leica.

Bình Luận (0)
Comment