Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 321

Sau khi tiệc tối kết thúc tiến khách khứa trở về, họ quay lại dinh thự của nhà họ Phó. Tần Du vào phòng tắm tắm rửa, cô ngồi trước bàn trang điểm lau tóc. Phó Gia Thụ mặc áo choàng tắm đi ra, thừa dịp Tần Du không chú ý lập tức bế cô lên.

Tần Du không kịp đề phòng, vội vươn tay ôm lấy cổ anh. Cô cứ tưởng anh sẽ bế cô theo kiểu công chúa ôm lên giường, khi cô đang thầm cảm thấy ngọt ngào, Phó Gia Thụ lại buông cô ngồi xuống, hơi nghi hoặc nói: "Anh Thư Ngạn nói bậy, anh ấy nói em rất nặng, nhưng anh nhớ là em có nặng đâu!"

Tần Du: ? ? ?

Lúc này, anh không nghĩ đến sự lãng mạn và quyến rũ, mà lại nghĩ về những gì Tống Thư Ngạn đã nói với anh, Tống Thư Ngạn nói cô rất nặng à? Cùng lắm ngày thường cô tập thể dục cho nên hơi nhiều cơ bắp tí, cũng không đến mức nặng chứ?

"Lần sau em phải trò chuyện tử tế với anh ấy, bảo anh ấy cùng rèn luyện mới được." Tần Du nói.

Nhưng đây là chuyện chính bây giờ à? Chẳng phải nói một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng sao?

Tần Du nhìn ông chồng nhà mình, anh ôm kiểu công chúa một lúc rồi hạ xuống. Thế thì để cô vậy, thừa dịp Phó Gia Thụ không chú ý, Tần Du bế anh lên, anh bèn gọi: "Em làm gì vậy? Thả anh xuống!"

May mắn là cha mẹ đều ở tầng ba, phòng của Gia Ninh cách phòng họ một phòng sách và một phòng tập thể, cho nên động tĩnh có lớn hơn nữa cũng không ai để ý.

Tần Du đặt anh lên giường rồi leo lên giường, cất giọng bỉ ổi: "Hê hê hê..."

Phó Gia Thụ nhìn nụ cười của vợ mình, nên nói gì đây? Có chút bị động kinh.

Hơn nữa cô còn cởi bỏ thắt lưng của áo choàng tắm, để lộ chiếc váy hai dây bên trong. Cô nằm trên nên chiếc váy trễ đến mức nào?

Phó Gia Thụ ngây người nhìn cảnh đẹp trước mắt, Tần Du biết bước tiếp theo của mình hẳn nên không chút do dự cởi áo ra. Nhưng mẹ kiếp, vì thẹn thùng nên cô khựng lại, không làm tiếp được nữa.

Nhìn cô vợ trẻ đặt tay lên mép váy nhưng không nhúc nhích, Phó Gia Thụ cười kéo cô xuống rồi ôm cô, tự mình hôn lên môi trước. Đồ ngốc này, còn nói mình đã xem rất nhiều sách rồi chứ, loại chuyện này vẫn cần phải dùng cơ thể thực hành mới được!

Phó Gia Thụ đưa tay tắt đèn, một lúc sau mới bật lại. Tần Du bị ánh sáng đột ngột kích thích đến không mở mắt ra được: "Anh bật đèn làm gì?"

DTV

Anh lại tắt đèn đi: "Anh muốn nhìn kỹ một chút!"

"Nhìn cái đầu anh!"

"Em véo nhẹ một chút, ngày mai tỉnh lại trên anh sẽ để lại khá nhiều vết bầm đấy."

Tần Du: Không phải trong sách nói hôm sau đằng gái tỉnh lại sẽ đầy vết bầm tím à?

"Phó Gia Thụ, anh học được từ đâu thế?" Tần Du lại nhéo chồng mình một cái.

"Là cha cho anh mượn mấy cuốn sách."

Phó Gia Thụ không nói cha anh còn dặn anh phải kiên nhẫn không được nóng vội. Nếu không sẽ như ông ấy, sau khi nếm ngọt ngào một lần, mãi cho đến khi biết vợ mang thai thì đã không còn được ăn nữa, còn bị đánh gần chết.

"Tại sao anh lại không cho em xem với?"

 

"Em xem còn chưa đủ à?"

Một đêm trôi qua, ánh ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, mặc dù không đủ sáng nhưng cũng nhắc nhở Tần Du rằng mặt trời đã lên cao.

Khi Tần Du tỉnh dậy cũng không cảm thấy đau lắm, chỉ cảm thấy cơ thể nặng trĩu. Tên ngốc này ôm cô ngủ, thảo nào tối hôm qua khiến cô mệt mỏi như vậy, ngủ rồi mà vẫn cảm thấy mệt thế chứ.

Cái đồ da dày như tê giác này bị cô véo cũng không chịu buông ra, cô bỗng nhớ mình véo anh thì phải?

Nghĩ đến đây, Tần Du đẩy Phó Gia Thụ ra, con hàng này còn nằm thẳng cẳng. Cô vén chăn lên nhìn chứng cứ phạm tội của mình dưới ánh đèn mờ trong phòng, chứng cứ rõ ràng nhưng... ừm... cái đó...

Phó Gia Thụ mở mắt ra, nhìn ánh mắt rồi đến bàn tay không quy củ của ai đó, cất giọng hơi khàn khàn: "Chào buổi sáng!"

Tần Du buông anh ra, điều chỉnh lại tâm trạng mình một chút. Cô liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường rồi cất giọng vô cùng nghiêm túc: "Còn sớm gì nữa, gần mười giờ rồi."

Hai người tắm rửa thay quần áo xong, Phó Gia Thụ mặc một bộ trường sam màu đỏ rượu. Trái lại anh mặc gì cũng đẹp, Tần Du mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, bên dưới còn cố ý chọn một chiếc váy mã diện màu đỏ rượu, chiếc váy mã diện này không giống với những chiếc váy trước đây. Đó là chiếc váy mã diện một màu mà Hằng Nga mới ra, càng thêm đơn giản.

Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, Phó Gia Ninh vung tờ báo: "Anh, chị dâu, hai người lại lên báo rồi."

Bọn họ kết hôn đương nhiên sẽ được đăng lên báo, vì vậy họ đã hành động trước, trao độc quyền đưa tin về trong hội trường cho Hạ Tinh.

Văn Tú để mẹ Trương - người này là mẹ Trương của nhà họ Phó - bưng hai bát bánh nếp lên: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, ăn chè trôi nếp trước, một đời một thế hạnh phúc mỹ mãn."

Tần Du lấy thìa múc chè trôi nước, tin tức đầu tiên cô đọc là trên trang nhất là "Phó Gia Thụ của cậu chủ Hưng Hoa tổ chức một đám cưới hoành tráng rước cô dâu mới của mình". Trang bìa đủ lớn, hình ảnh cũng nhiều, miêu tả rất duy mỹ lãng mạn. Trước đó chuyện này cũng đã được đăng lên, nhưng câu chuyện này đã được nhắc đi nhắc lại.

Sao có thể so được với "Mẹ chồng cũ đút cơm lên kiệu, chồng cũ ôm vào kiệu, bố chồng cũ khoác tay rồi giao cho chồng hiện tại, để bạn biết đây là một người phụ nữ tài giỏi cỡ nào."

Hay "Tấm gương của phụ nữ tân thời, chồng cũ trở thành anh trai".

Ngoài ra còn có "Tái hôn vẫn gả con nhà giàu, ai có thể tốt hơn cô ấy".

Tần Du mặc kệ bọn họ nói bậy bạ như thế nào, dù sao quần chúng thích thì cứ để bọn họ nói đi. Nhất là bài báo nào cũng nhắc đến chuyện cô là nhà thiết kế thực sự của váy Hằng Nga. Chỉ cần xu hướng này vẫn được ưa chuộng trong năm nay, thì việc củng cố vị trí vải vóc trong nước cũng không vấn đề gì.

Triển lãm Tây Hồ sắp tới là một cơ hội khác để quảng bá.

Trong thời đại này, không cần nghĩ cũng biết để tổ chức triển lãm lớn như vậy khó đến mức nào. Trước đó bên chỗ Hưng Hoa, kể cả là Vân Hải hay vận tải đường thủy Hưng Hoa đều dành hết tâm huyết chuẩn bị sự kiện trọng đại này.

Sau khi con trai kết hôn, Phó Đức Khanh lập tức đưa vợ đến sống ở Vân Hải mới mở bên Tây Hồ. Phó Gia Ninh cũng vì có thể nói tiếng Anh lưu loát mà tham gia vào đội ngũ nhân viên công tác giai đoạn đầu.

Tần Du và Phó Gia Thụ đã đến địa điểm triển lãm Tây Hồ vào cuối tháng 5, lật xem những dòng giới thiệu vê nguồn gốc của Hội chợ triển lãm Tây Hồ: Tây Hồ là một địa điểm nổi tiếng thế giới và bất kỳ ai đến thăm Tây Hồ đều sẽ cảm thấy ngưỡng mộ. Lần triển lãm này nhằm sưu tầm những sản vật nổi tiếng khắp cả nước để nhân dân cả nước nghiên cứu, so sánh, khôi phục lại danh tiếng cho Tây Hồ và tổ chức mít- tinh tại đây, nhằm làm cho nhân dân khắp nơi yêu mến nơi đây cũng như yêu thích sản phẩm nội địa, giúp ngành sản xuất trong nước phát triển ngày một lớn mạnh.

Tần Du đã mời Trương Phúc Hỉ và các đồng nghiệp trong bộ phận đại lý máy dệt tới lập gian hàng. Thái Minh ngoài máy in hoa của Kiều Hi ra, còn có đại diện của máy dệt của Anh quốc và bột màu dệt của một số thương hiệu nước ngoài cùng một số thiết bị ngoại vi của ngành dệt. Theo cách nói của Tần Du, Minh Thái sẽ cung cấp toàn bộ quy trình và giải pháp cho khách hàng.

Không có máy tính sắp chữ như kiếp trước, nhưng điều đó không ngăn cản cô thiết kế bố cục gian hàng theo ý tưởng đó. Theo cách này có thể giới thiệu sản phẩm của Minh Thái đến với khách hàng tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment