Chương 100
[ ? ? ? Vì sao Lục An An lại biết rõ ảnh chụp của anh trai bán ra được bao nhiêu tiền thế nha? ]
[ Má ơi, Lục An An cũng lăn lộn trong giới fans sao, biết thật cụ thể nha. ]
[ Ha ha ha ha ha Lục An An quá buồn cười, tại sao lại có thể nói đúng lý hợp tình như thế nha! ]
[ Mấy chị em đằng trước, đó không phải là đúng lý hợp tình mà là sự thật, ảnh chụp của Thịnh Hành rất đắt, ảnh có chữ ký lại càng quý hơn. ]
. . .
Khán giả xem truyền hình trực tiếp sôi nổi nghị luận, những người ở hiện trường cũng bị ba tấc lưỡi trôi chảy của Lục An An kinh ngạc, vội vã hô: "Có lời có lời, cho tôi mua một cân.
"Tôi muốn mua hai cân." "
"Tôi cũng muốn mua, tôi muốn ba cân, có thể chụp chung ba tấm ảnh không?"
“Ăn hết được sao?”
"Nhà chúng tôi nhiều người."
"Vậy được."
Không đến nửa giờ, đống cá trước đó mãi không bán nổi một con đã bị bán hết sạch.
Những người tới mua cá bây giờ đều đang xếp hàng chờ chụp ảnh.
Lục An An để Ngô Trạch Vũ nhận tiền, nói với mọi người: “Để tôi chụp ảnh cho mọi người nha, đảm bảo mọi người trong ảnh vô cùng xinh đẹp.”
Thịnh Hành bất đắc dĩ nhéo nhéo xương lông mày: "Qua đây đi."
Đều đã bị fans nhỏ bán đi rồi, có thể có biện pháp gì đâu.
Các fans đều đang chờ mình tới cưng chiều.
Lục An An nhận di động từ trong tay hai chị gái mua cá đầu tiên, vui vẻ nói: “Các chị có yêu cầu chụp ảnh gì không?"
"Đừng xấu quá là được."
Lục An An gật đầu: "Được."
Cô híp mắt nhìn, chỉ vào một bên nói: "Đi qua bên này đi, khung cảnh đằng sau và anh sáng đều khá tốt.”
Các fans: ? ? ?
Lục An An còn có thể chụp ảnh? ?
Sự thực chứng minh, Lục An An thật sự biết chụp ảnh.
Cô thậm chí còn dạy người ta tạo dáng, lúc chụp ảnh vì để cho các fans có vẻ vừa gầy lại cao, còn nhoài cả người về phía trước, có lúc còn ngồi sát xuống đất.
Sau khi chụp xong, cô nhìn về phía hai cô gái kia nói: “Các chị xem xem có được không, nếu như không được thì để e chụp lại.”
Hai người nhìn vào màn hình di động, mừng rỡ không thôi: "Trời ạ, ảnh này cũng quá đẹp rồi."
“Nhìn vừa gầy lại xinh nha.”
Lục An An thẹn thùng cười cười, lỗ tai còn có chút đỏ.
Cô nhìn hai người nói: "Xin lỗi nha, bọn em đang ghi hình một chương trình, cần tự kiếm tiền ăn cơm cho nên bán cá giá cao hơn giá trên thị trường một chút, nhưng mà các chị yên tâm đi, cá này tuyệt đối có thể ăn, không phải hố các chị đâu."
Cô nghiêm túc nói: "Hi vọng các chị hiểu cho bọn em."
“Không sao, cá này của em coi như là năm mười đồng một cân chị đây cũng có lời."
Lục An An cong môi cười: "Cảm ơn."
Cô không cảm thấy mệt mỏi một chút nào, đi chụp ảnh cho tất cả các khách hàng.
Thịnh Hành cũng không phản kháng chút nào, tùy ý để cô lăn qua lăn lại.
Còn về các khán giả đang xem truyền hình trực tiếp, cũng có không ít người đã bị Lục An An thu phục.
[ Má ơi, cô nhóc Lục An An này là cái bảo tàng gì đây. Quá trâu đi. ]
[ Lúc chụp ảnh đều vô cùng chăm chú luôn! ! Các chị em có phát hiện hay không? ? ]
[ Má nó, quá ấm lòng, fans fans. ]
[ Cười lên thật là đẹp, hơn nữa Lục An An thật sự rất có trách nhiệm nha, cô ấy còn nằm trên mặt đất chụp ảnh, có phải là cô ấy đã quên mất mình là một minh tinh rồi hay không? ]
[ Hai mười đồng một cân cá, giết người à, đúng là chỉ có mấy đứa fans não tàn mới mua. ]
[ Lục An An chiếm nhiều màn ảnh quá đi, còn chủ động đi ra chụp ảnh cho mọi người, đúng là có tâm cơ. ]
[ Tôi không còn gì để nói luôn, hai người Ngô Trạch Vũ và Ngô Duyệt này thật chẳng có tác dụng gì có. ]
[ Tôi chỉ muốn nói hôm nay anh trai sao mà phối hợp quá đi, để Lục An An lăn qua lăn lại như thế mà không hề tức giận, hơn nữa tâm trạng nhìn còn có vẻ rất tốt nữa.]
*
Sau khi bán cá xong, tiền cũng nhiều hơn không ít.
Sáu người tụ lại một chỗ, Liễu Mộng Đình liếc nhìn Thịnh Hành, huýt sáo một tiếng: "Ai nha, khách quý đặc biệt đầu tiên ra là anh nha.”
Thịnh Hành gật đầu: "Là tôi."
Liễu Mộng Đình không nhịn được cười nói: "Tổ tiết mục thật sự cam lòng bỏ vốn ra mời anh tới."
Thịnh Hành không hé răng.
Liễu Mộng Đình và Thịnh Hành khá quen thuộc, hai người cùng nhau thoải mái nói chuyện, mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng thật ra Đồng Hướng lại quy củ hô lên: "Chào thầy Thịnh."
Thịnh Hành gật gật đầu: "Xin chào."
Thực ra ngoại trừ Lục An An, Thịnh Hành đối xử với những người khác đều có chút lãnh đạm. Đương nhiên, lúc anh nói chuyện với Liễu Mộng Đình cũng tạm được, dù sao cũng đã từng cùng nhau làm huấn luyện viên, cũng từng cùng nhau tham gia tiết mục.
Địa vị của hai người chênh lệch cũng không quá lớn.
"An An, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền nha."
"450 đồng ạ."