Chương 103
Lại nói, chuyện này cũng không phải rất khó khăn.
Chỗ đánh cá cũng không xa nhà gỗ cho lắm, còn là do tổ tiết mục đặc biệt làm ra cho mọi người, cho nên thật sự không có chút độ khó khiêu chiến gì.
Lục An An không thèm thay quần áo, cứ thế trực tiếp lội xuống nước.
Lúc này trời đã tối, thật sự khó có thể nhìn ra cá bơi lội trong hồ, cũng may là thị lực của cô không tệ, cảm thấy chuyện này không khó cho lắm
. . .
Liễu Mộng Đình có một chiếc vali mở mãi không được cho nên không thể không nhờ Thịnh Hành giúp đỡ.
Sau khi Thịnh Hành giúp cô ấy xong liền đi xuống tầng, lại không thấy bóng dáng người kia đâu. Anh hơi nhíu mày, nhìn về phía Ngô Duyệt và Ngô Trạch Vũ vừa mới trở về.
“Đã về.”
"Thầy Thịnh, bọn tôi có mua chút đồ ăn vặt, anh có muốn ăn không?"
Thịnh Hành cúi đầu, nhìn vào một túi đồ ăn vặt kia kia một lúc lâu, nói: “Không cần."
Anh hơi dừng lại: "Chỗ này của mấy người có đầu bếp chuyên nấu cơm không?"
"Không có nha."
Ngô Trạch Vũ nói: "Là An An và Đồng Hướng nấu cơm."
Nói xong, Ngô Trạch Vũ "A" một tiếng: "An An và Đồng Hướng sao không ở đây vậy?”
Thịnh Hành ngẩn ra, híp híp mắt: "Lục An An và Đồng Hướng nấu cơm?"
". . . Đúng thế."
Ngô Trạch Vũ không hiểu vì sao giọng điệu của Thịnh Hành trong nháy mắt lại lạnh xuống, anh ta hồ nghi nói: "An An đã đi tắm rồi sao?"
Ngô Duyệt: "Chắc là vậy rồi, cô ấy không có ở nhà bếp, chắc là đã đi tắm rồi.”
Nói xong, cô đem đồ vật để xuống: "Tôi cũng đi tắm đây, thầy Thịnh anh ở đây xem tivi nhé, một lúc nữa khẳng định An An và Đồng Hướng lập tức ra đây.”
Thịnh Hành nghe thấy lời này, hơi thay đổi sắc mặt.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh nhìn về phía Ngô Duyệt: "Vậy làm phiền cô giúp tôi gọi Lục An An tới đây."
"Được."
Ngô Duyệt đi lên tầng.
Cô ta đẩy cửa ra liếc nhìn, trong phòng tối như mực, Lục An An cũng không ở trong này.
Tay của cô ta dừng một chút, đi tới cửa thang gác hô lên: "Thầy Thịnh, Lục An An không có ở trong phòng."
Thịnh Hành đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác: "Lục An An đi đâu rồi?"
Nhân viên công tác bị Thịnh Hành nhìn, nói thẳng: ". . . Đi đánh cá."
"Cái gì?"
Lúc Thịnh Hành đi tới, nhìn thấy Lục An An đại khái đang lấy đau khổ làm niềm vui, còn nói chuyện phiếm với chuyên viên quay phim đi cùng cô.
Cô nói linh tinh: "Anh nói xem vì sao buổi tối cá đều chạy nha."
Chuyên viên quay phim: ". . . Có thể là do cô không nhìn thấy thôi."
"Nói bậy, thị lực của tôi vô cùng tốt.”
Lục An An cúi đầu nhìn: "Tôi đã ở đây hai mười phút rồi, sao mãi mà cá không xuất hiện nha."
Cô nói: "Nếu như em không bắt được con nào thì làm sao bây giờ?"
"Không ăn được cũng không sao.”
"Vậy không được." Lục An An nói: "Thầy Thịnh muốn ăn mà, em phải làm."
Chuyên viên quay phim cười: "Vậy nếu như mấy người khác muốn ăn thì sao, An An có làm không?”
“Có nha.”
Lục An An cong môi cười: “Cũng chỉ là một con cá mà thôi, vì sao không làm, cũng lại không phải bảo em làm một bàn mãn Hán toàn tịch."
Chuyên viên quay phim bất đắc dĩ nở nụ cười: "An An, em mau lên đây đi, dưới đấy lạnh lắm."
“Em ở đây thêm một chút nữa, nếu năm phút nữa còn không bắt được thì em lên.”
Cô vừa dứt lời, cách đó không xa có người đi tới.
Lục An An vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt của Thịnh Hành.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục An An há miệng thở dốc, hô lên: ". . . Thầy Thịnh, tại sao anh lại tới đây?”
Thịnh Hành nhìn cô, đè ép lửa giận của chính mình: "An An, lên đây."
Lục An An: "A?"
Thịnh Hành liếc nhìn cô, nói: "Trước tiên lên đây đi."
Lục An An mím môi: "Em còn chưa bắt được cá mà.”
"Tôi không ăn nữa."
Thịnh Hành nói: "Ngày mai rồi ăn, em lên đây trước đi.”
Hai người giằng co một lúc, bất kể là nhân viên công tác bên cạnh hay là các khán giả xem truyền hình trực tiếp đều không hiểu tại sao bầu không khí giữa hai người này lại trong nháy mắt có điểm không đúng.
[ . . . Thịnh Hành vì sao lại tức rồi nha. ]
[ Tôi cũng thấy hiếu kì. ]
[ Cảm thấy anh ấy vì Lục An An mà tức giận, tại sao vậy ta? ]
[ Đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy Thịnh Hành mặt đen, Lục An An lần này lại để cho tôi được nhìn thấy một lần nha. ]
[ 666! Lục An An đủ cứng cỏi. ]
Lục An An nhìn sắc mặt của Thịnh Hành không đúng, vừa định đi lên lại nhìn thấy có một con cá bơi qua trước mặt.
Cô nắm lấy cơ hội này trực tiếp tung lưới qua.
Trong nháy mắt, cá sa lưới.
Làm xong, Lục An An cũng không rảnh suy nghĩ vì sao sắc mặt của Thịnh Hành lại khó hiểu như vậy, vui vẻ ra mặt ngước mắt nhìn anh, hô lên: "Thầy Thịnh, em bắt được cá rồi.”
Thịnh Hành hoảng hốt, nhìn vào nụ cười trên mặt cô, không thể làm gì mà đáp một tiếng: "Ừ."
Sau khi đi lên, Thịnh Hành cũng không kiêng kỵ máy quay phim, cúi đầu nhìn cô: "Có phải là em bị ngốc hay không?"
Lục An An: ". . ."
Cô nhấp môi dưới: "Em đâu có ngốc?”
Thịnh Hành không để ý tới cô, cầm lấy lưới đánh cá trong tay cô.
Lục An An vừa định ngăn cản lại bị Thịnh Hành trừng một cái, không dám lộn xộn.
"Đi về."
". . . A."
Cô oan ức ngóng trông đi theo sát sau lưng Thịnh Hành.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn về phía máy quay phim, không rõ vì sao hỏi: Thầy Thịnh vì sao lại tức giận nhỉ? Có ai chọc giận anh ấy sao?
Các fans đang xem phát sóng trực tiếp cũng bị cô làm cho ngu người rồi.
Thầy Thịnh là bởi vì cô nên mới không vui đó! ! Lục An An, cô mau tỉnh táo lại đi.
Hai người một trước một sau đi về bộ, Lục An An chậm rì rì đi theo ở phía sau.
Thịnh Hành đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô: "Lục An An, em là ốc sên sao?"
Lục An An: ". . . Thầy Thịnh, tâm trạng của anh không tốt sao."
Tại sao đột nhiên lại hung ác điên cuồng như vậy.
Thịnh Hành: ". . ."
*
Bàn ăn mãn hán toàn tịch