Chương 112
Thịnh Hành giang hai tay: "Thầy Thịnh phải đi rồi, không muốn ôm một cái sao?"
Lục An An cười cười, đi qua chỗ anh.
Thịnh Hành nhân cơ hội này tắt mic đi, bên tai cô thấp giọng nói: "Nếu như lại có chuyện như tối hôm qua thì thông minh một chút, phải lập tức đi tìm nhân viên công tác nhờ hỗ trợ giải quyết có biết không?"
"Vâng."
"Đừng cóđần độn như vậy."
Thịnh Hành nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
"Vâng."
Lục An An không một tiếng động cong cong môi: "Cảm ơn thầy Thịnh."
Idol của cô, thật sự quá tốt rồi.
Ô ô ô ô ô.
Lục An An lại muốn yêu anh cả một đời! !
*
Thịnh Hành đi rồi, tiết mục của bọn họ cũng không sinh ra biến hóa gì quá lớn.
Khách quý đặc biệt thứ hai phải phải tới ngày mai mới tới, xế chiều hôm đó tổ tiết mục cho bọn họ một nhiệm vụ khá thoải mái, nói tóm lại chính là một chút công việc nhỏ giúp các thành viên tương tác với nhau nhiều hơn.
Sau khi Thịnh Hành đi rồi số lượng người xem phát sóng trực tiếp ít đi một chút, nhưng so với ban đầu vẫn nhiều hơn kha khá.
Mọi người đều thấy chương trình này càng nhìn càng thú vị.
Đến buổi chiều số lượng người xem còn rất khả quan, tuy ukg quá nhiều nhưng cũng cũng không tệ lắm.
Sáng ngày thứ hai, Lục An An dậy từ rất sớm, khách quý thứ hai đến là Hạ Đồng.
Là một diễn viên, hơn nữa kỹ thuật diễn còn rất lợi hại.
Lục An An không quá quen thuộc với cô ta cho nên phần lớn thời gian đều ở trong nhà bếp bận rộn, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với cô ta mấy câu, không tính là nhiệt tình, nhưng cũng không tính là không lễ phép.
Nói tóm lại, đoạn thời gian sau đó trôi qua cũng không tệ lắm.
Đến buổi tối, Đường Nghi gọi điện thoại cho Lục An An.
"An An."
Lục An An đáp một tiếng, khóe môi cong lên: "Chị Đường Nghi, ngày mai chị có tới đón em không?”
Cô muốn đi tham gia cuộc thi đấu cho các nhà thiết kế giải.
Cuộc thi thiết kế trang sức mà trước đó cô đăng ký sẽ chính thức bắt đầu vào ngày kia, hơn nữa còn tổ chức ở nước ngoài, Đường Nghi rất săn sóc muốn đi cùng Lục An An lên máy bay vào ngày mai.
Đường Nghi cười: "Đương nhiên phải đi chứ, mai chị sẽ tới đón em, đêm nay em nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng sớm ngày mai sáu giờ chị sẽ đến đón.”
Lục An An gật đầu: "Chị đã nói với tổ tiết mục chưa ạ?”
“Chị nói rồi, lúc ký hợp đồng cũng có đề cập tới."
Tiết mục này ghi hình phải mất khoảng nửa tháng, trong lúc đó nhất định sẽ có người nghỉ phép, dù sao đều là nghệ sĩ, ai cũng đều có hoạt động của riêng mình, cũng không thể trực tiếp liên tục không ngừng bên trong chương trình này.
Lục An An gật gật đầu: "Được rồi, vậy em chờ chị tới đón."
Cô không nhịn được làm nũng với Đường Nghi: "Ngày mai em muốn ăn đồ ăn vặt nha.”
Đường Nghi dở khóc dở cười: "Em bị bỏ đói à?"
"Không phải."
Lục An An oan ức mong đợi ngóng trông nói: "Em nấu cơm ăn không ngon."
Đường Nghi nhịn không được bật cười: "Được rồi, em muốn ăn cái gì, ngày mai chị mang cho em."
"Vâng vâng."
Buổi tối hôm đó, Lục An An thông báo tin mình phải rời khỏi chương trình cho mọi người.
Mọi người cũng không ngoài ý muốn, chỉ có Đồng Hướng tò mò nhìn về phía cô: "An An, em còn có hoạt động khác cần phải tham gia à?"
Lục An An sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không phải, em cần ra nước ngoài làm chút việc."
Đồng Hướng nghe vậy không hỏi nhiều nữa.
Anh ta mỉm cười nói: "Đi gặp bạn của em sao?"
Lục An An hơi giật mình, cười cười: "Cứ coi như thế đi."
"Nhớ chú ý an toàn."
"Vâng."
Trước khi đi, Lục An An còn không quên chào tạm biệt với các khán giả xem truyền hình trực tiếp.
"Tôi cần phải rời khỏi chương trình hai ngày nha, mọi người đừng quá nhớ tôi nhé.”
————
Sáng sớm ngày kế, Lục An An từ sớm đã thu thập xong đồ của mình.
Hơn năm giờ sáng cô đã ngồi chờ ở trong phòng khách.
Xe của Đường Nghi sáu giờ mới đến.
Lục An An kéo mở cửa xe, tay vừa chuyển hành lý vừa muốn chào hỏi cùng Đường Nghi lại nhìn thấy ở bên trong xe có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Lục An An ngừng một lát, còn chưa kịp phản ứng lại, vali của mình đã bị người đàn ông kia kéo lên xe.
Lục An An nhìn vào bóng dáng quen thuộc kia, đằng sau cô cũng không có nhân viên công tác, trong nháy mắt quyết định làm càn.
Cô vươn người lên lao tới ôm chặt chẽ người đàn ông kia, hô lớn: "Lão đại, có phải là anh nhớ em rồi hay không?”
Lục Diên: ". . ."
Anh cúi đầu nhìn người đang ôm mình, hô lên: "Em làm gì thế?"
"Buông ra."
"Em không buông."
Lục An An ngửa đầu nhìn anh cười cười: "Lão đại, có phải là anh lo lắng cho em nên đến đây hay không?”
Lục Diên liếc nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Anh không nhớ em.”
Lục An An cười hì hì, chủ động nói: "Em nhớ anh là được rồi."
Lục Diên: ". . ."
Lục An An làm như thế khiến Lục Diên hoàn toàn không thể phát ra được chút tính tình nào.
Lục Diên xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: "Sao nào, bây giờ mới nhớ tới anh là anh của em?”
"Em vẫn luôn nhớ mà.”
Lục An An cười hì hì: "Lão đại, hôm nay anh sẽ đưa em ra sân bay sao?"
"Ừm."
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, đưa tay xoa xoa đầu của cô, nói: "Mấy ngày không thấy, còn gầy đi không ít."
"Không chỉ có mấy ngày mà."
Lục An An lời lẽ chính đáng sửa lại lời của anh.
Lục Diên dở khóc dở cười, gõ gõ đầu của cô.
"Lên xe trước đã."
“Vâng.”
Cách đó không xa có giọng nói của các nhân viên công tác đang đi tới, mấy người thong thả đi chuẩn bị cho ngày mới, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lại liếc nhìn thấy Lục An An bên cạnh, sau khi liên tưởng đến một loại khả năng nào đó, các nhân viên công tác trợn to mắt.
Lục An An và Lục Diên? !
Hai người này là quan hệ gì? !