Chương 114
Lục An An gật đầu, vui vẻ ra mặt: "Đúng vậy."
Cô thích Thịnh Hành, chuyện này không thể lừa gạt bất luận người nào.
Đường Nghi cười: "Thịnh Hành cũng coi như là một nghệ sĩ không tệ, trong giới danh tiếng cũng rất tốt, anh của em có hay ghen không?"
Nghe vậy, Lục An An cười gật đầu: "Có ạ.”
Giọng điệu của cô tăng lên: "Ghen nhiều luôn ấy ạ."
Đường Nghi: "Có thể nghĩ ra, dù sao anh của em cũng là một bình dấm chua, trước kia lúc Lâm ——" Nói được một nửa, Đường Nghi đột nhiên kẹt lại.
( dấm chua: ý chỉ ghen tuông )
Chị ấy hắng giọng một cái nói: "Có thể thấy."
Chị ấy vừa nhấc mắt, Lục An An liền cười hì hì tiến tới, nhìn chị: “Chị Nghi, Lâm gì vậy nha, trước kia anh của em ăn giấm của ai?"
Cô đột nhiên nghĩ đến, Đường Nghi trước đó chính là người quản lý của Lục Diên nha, khẳng định biết rõ nội tình phía sau.
"Chị Nghi."
Đường Nghi sợ hãi, vội vàng nói: "Không có gì không có gì, chị ngủ đây, vì đi đón em mà bốn giờ sáng chị đã phải dậy rồi.”
Lục An An: ". . ."
Cô nhìn dáng vẻ Đường Nghi đem bịt mắt đeo lên mặt, còn ngoẹo đầu một cái liền giả bộ ngủ, bất đắc dĩ buông tay.
Lục An An nhướng nhướng mày, tiếp tục xem ảnh của Thịnh Hành.
Trên mạng có người đã cắt ra một video ngắn chỉ có Thịnh Hành, Lục An An đeo tai nghe lên nghe, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Như thế nào mà cô lại luôn đứng cùng Thịnh Hành nha?
Không chỉ có cô phát hiện ra chuyện này, đến cả các cư dân mạng cũng đều phát hiện ra rồi.
Lục An An còn chưa kịp xem hết liền bị nhắc nhở phải tắt điện thoại.
Cô điều chỉnh điện thoại di động về chế độ máy bay, sau đó đeo bịt mắt lên, giống Đường Nghi ngủ một giấc.
Lúc đang bay Lục An An có tỉnh lại mấy lần.
Cô từ trong túi xách lấy notebook ra, vẽ lại những linh cảm của mình.
Không biết có phải vì vừa ghi hình gameshow hay không mà cô cảm thấy dạo này linh cảm đặc biệt sung túc, các ý nghĩ mới không ngừng cuồn cuộn xuất hiện, hơn nữa đều là các loại hình khiến cho bản thân cô thoả mãn.
Chuyến bay dài hơn mười tiếng, lúc Lục An An xuống máy bay còn đặc biệt mệt mỏi.
Cũng may hai người ở trên máy bay đã ngủ no nê, lúc đến Paris vừa khéo mới hơn mười hai giờ trưa một chút.
Hai người vừa đi vừa kéo hành lý ra khỏi cửa kiểm an, di động của Lục An An đã vang lên lên.
Cô tiếp nhận, giọng nói của Úc Trúc từ bên kia truyền tới.
"An An, chị đến rồi, em đã xuống máy bay chưa?"
Lục An An cười: "Vừa xuống máy bay xong, chúng em đang đi ra ngoài.”
Cúp điện thoại, Lục An An và Đường Nghi đẩy vali đi ra khỏi cửa kiểm soát liền nhìn thấy Úc Trúc đang đứng ở cửa chờ mình.
*
Thời tiết ở Paris rất tốt, đặc biệt ấm áp.
Sau khi lên xe, Úc Trúc và Đường Nghi chào hỏi một tiếng, sau đó lại nói chuyện phiếm với Lục An An.
“Tôi đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho hai người rồi, tác phẩm co đã qua vòng loại, bây giờ phải đấu bán kết, lần đấu bán kết này và trước kia không giống nhau, lần này là công khai thiết kế."
Cô ấy nói: “Đại khái sẽ để các thí sinh ngồi mấy tiếng tại chỗ thiết kế đi, ban tổ chức sẽ căn cứ vào thời gian của các thí sinh để tổ chức.”
Cô ấy hỏi Lục An An: "An An, em có lòng tin không?"
Lục An An gật gật đầu: "Yên tâm đi, em không có vấn đề gì.”
“Ừ ừ.”
Úc Trúc nói: "Chị cũng không biết em còn có thể thiết kế trang sức đấy."
Lục An An há miệng thở dốc, nhìn sang Đường Nghi cũng đang nhìn mình, nói “Tùy tiện học một chút ấy mà.”
Úc Trúc: ". . ."
Đường Nghi: ". . ."
Hai người im lặng không nói gì.
Xế chiều hôm đó, Lục An An vẫn rất thoải mái.
Thi đấu chính thức tổ chức vào sáng ngày thứ hai, buổi chiều sau khi cô và Đường Nghi thu xếp xong xuôi chuyện khách sạn, Úc Trúc liền hai người đi ăn một bữa tiệc lớn, Lục An An thật sự không có chút vội vã sốt sắng nào, có thể là vì trước đây cô đã tham gia tương đối nhiều cuộc thi cho nên lần này thật sự không cảm thấy căng thẳng chút nào.
Cô nghĩ rất đơn giản, nếu như đạt giải thì tốt, còn không thì cũng không có gì mất mặt.
Tâm trạng của Lục An An khá thoải mái.
Sau khi ăn ăn uống uống vui vẻ, đêm đó cô nghỉ ngơi ở khách sạn.
Úc Trúc thuê cho hai người một căn phòng lớn có hai gian nhỏ, vừa khéo thuận tiện.
Sau khi Lục An An về khách sạn, Đường Nghi không tới làm phiền cô, để cô yên lặng ở trong phòng bận bịu việc của mình.
Lúc Lục An An không bình tĩnh sẽ theo thói quen vẽ vời các loại, coi như là không vẽ tốt thì cũng phải vẽ.
Ban đầu cô còn cảm thấy chính mình không sốt sắng, đến lúc này khi ở trong phòng một mình, Lục An An mới phát hiện mình nhầm rồi.
Thực ra cô cũng hơi lo lăng.
Lục An An lăn lộn khó ngủ ở trên giường.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn, hôm nay phát sóng trực tiếp đã xong rồi, suy nghĩ một chút, Lục An An click mở phát lại, bắt đầu xem.
————
Ở trong nước, tiết mục không có Lục An An, tình trạng khá là lộn xộn.
Lần này khách quý được mời là một nữ nghệ sĩ, hơn nữa còn là một ca sĩ, đối với phương diện ăn uống khá khắt khe.
Đồng Hướng chỉ biết làm mấy món ăn đơn giản, phức tạp một chút anh ta liền không biết làm.
Liễu Mộng Đình thì hữu tâm vô lực, không có Lục An An, Ngô Duyệt liền trở thành người cái gì cũng phải tự tay làm.
( hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không thể làm gì. )
Sau khi làm xong, cô ta cũng bắt đầu bày sắc mặt.
Cách một cái máy quay phim cũng có thể nhìn ra sắc mặt của cô ta không tốt lắm.
Rõ ràng rất bất mãn với khách quý, cũng bất mãn với những người khác.
Lục An An liếc nhìn bình luận trên màn hình, tất cả đều là tiếng mắng.
[ Ngô Duyệt cho rằng mình là ai vậy, trước kia lúc Lục An An còn ở trong chương trình thì cái gì cô ta cũng tìm Lục An An rồi để cô ấy làm, hiện tại Lục An An không còn ở trong chương trình nữa, cô ta không thể không làm, bây giờ bày sắc mặt cho ai nhìn thế. ]
[ Đúng vậy, cô ta không biết làm cơm thì thôi đi, đến cả rửa bát cũng không vui, tuyệt vời. ]
[ Tôi thật muốn nhắc nhở Ngô Duyệt. . . Có phải là cô đã quên mất lúc khách mời là Thịnh Hành cô còn từng chủ động yêu cầu được tới làm trợ thủ hay không, sao lúc đến lượt Đồng Hướng cô lại không muốn làm vậy? ]
[ Tôi xem như là nhìn ra rồi, Ngô Duyệt cũng dám bắt nạt hậu bối. ]
[ Cmn, tôi nhận vừa nhận được một tin cực kì bùng nổ từ chỗ nhân viên công tác, mấy người có nhớ hôm trước Lục An An không trở về phòng ngủ không, có biết tại sao không, không phải bởi vì sợ đánh thức Ngô Duyệt đâu, mà bởi vì Ngô Duyệt đã khóa cửa phòng lại đó, cô ta không cho Lục An An vào ngủ? ! ]
[ Cmn? ? ? Thiệt hay giả vậy? ? ! ]