Chương 115
Lục An An rõ ràng cũng ngẩn ra, cô không nghĩ tới chuyện này sẽ bung nổ ra ngoài nhanh như thế.
Mặc dù đây là sự thật.
Cô hơi nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng xác nhận định được bình luận này đăng lên từ lúc nào.
Sau khi đăng xuất app video ra, Lục An An liền click mở Weibo liếc nhìn.
Trên Weibo không có ai nói tới chuyện này, nói rõ hoặc là bình luận đó vừa mới được đăng lên, hoặc là tin này đã bị người đè xuống.
Hơn nữa cũng không có chứng cứ, không thể nói lung tung.
Suy nghĩ một chút, Lục An An vùi đầu vào gối vân vê.
Cô cũng không còn tâm trạng xem phát sóng trực tiếp, quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rạng sáng một giờ, cô còn chưa ngủ được.
Lục An An click mở WeChat.
Trên dưới xem lướt qua một vòng, cũng không biết lúc này nên nhắn tin cho ai
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ đi.
Lục An An click mở một bài hát của Thịnh Hành, bắt đầu tự thôi miên chính mình.
Đi ngủ sớm một chút đi. . . cố gắng ngủ sớm một chút. . .
*
Trong nước, một ngày mới lại bắt đầu.
Buổi sáng lúc mở WeChat ra nhìn, Thịnh Hành thấy k có tin nhắn gì mới.
Chuyên gia trang điểm ở bên cạnh trang điểm cho anh, lơ đãng liếc nhìn WeChat của anh, cười cười hỏi: "Thầy Thịnh đang chờ tin nhắn à?”
"Không."
Thịnh Hành nhàn nhạt nói: "Kiểm tra một chút thôi.”
Chuyên gia trang điểm cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Lát sau, Dương Dương vừa đi mua cà phê trở về.
Cậu ta cung kính đưa cà phê cho Thịnh Hành, thấp giọng nói: "Lão đại."
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cậu ta: “Anh có muốn ăn sáng hay không?”
Thịnh Hành có một thói quen rất không tốt, lúc quá bận, hoặc là lúc phải đóng phim anh thường xuyên bỏ bữa sáng không chịu ăn.”
Trên cơ bản mỗi sáng sớm đều uống một ly café để chống đỡ.
Thịnh Hành vừa muốn từ chối lại không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, đáp một tiếng: "Ăn một chút đi.”
Mắt Dương Dương sáng lên, vội vã đồng ý: "Vâng ạ, lão đại, em lập tức đi chuẩn bị cho anh."
Sau khi nhìn Dương Dương nhảy nhót tưng bừng rời khỏi phòng, chuyên gia trang điểm cười cười: "Không hổ là người trẻ tuổi, Dương Dương thật quá hoạt bát."
Thịnh Hành mỉm cười nói: "Rất tốt."
Chuyên gia trang điểm nhìn vào anh: “Hôm nay thầy Thịnh còn có một đoạn diễn khá quan trọng."
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng: "Đã quen."
Bộ phim này của Thịnh Hành, đạo diễn yêu cầu khá cao, chỉ có một đoạn phim nhỏ cũng muốn quay cực kỳ lâu, tất cả mọi người đều cảm thấy khó khăn.
Bất kể là diễn viên hay là chuyên gia trang điểm đều cảm thấy giống nhau.
Sau khi trang điểm xong, Thịnh Hành đi ra ngoài.
Dương Dương đã chuẩn bị bữa sáng kỹ càng, cẩn thận mang về.
“Anh có muốn uống sữa đậu nành không?"
Thịnh Hành liếc nhìn: "Được, cảm ơn."
Thịnh Hành vừa ngồi xuống liền thấy Du Nguyên đi tới.
"Người đại diện của Lục Diên gọi điện thoại cho anh.”
Sau khi anh ta ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.
Thịnh Hành hơi hạ lông mày: "Sau đó thì sao?"
Du Nguyên liếc mắt nhìn anh: "Có phải là em đã làm cái gì hay không?"
Thịnh Hành giả bộ nghe không hiểu: “Làm cái gì cơ chứ?”
Du Nguyên nghẹn lại, thấp giọng hỏi: "Chuyện của Ngô Duyệt ấy, em đã mua lại video kia?”
Tay Thịnh Hành cầm sữa đậu nành khựng lại, nhẹ như mây gió mà "Ừ" một tiếng.
Du Nguyên: ". . ."
Anh ta không thể tin tưởng nhìn Thịnh Hành, cắn răng nói: "Em mua nó làm gì? Vì sao lại phí tiền vào cái này?"
Anh ta thấp giọng nói: "Em chỉ cần nói với Lục Diên một tiếng, phía công ty bên kia của cậu ta không phải sẽ mua về hay sao?”
Thịnh Hành nhấp một miếng sữa đậu nành, lần đầu tiên cảm thấy vị sữa này không tệ.
Anh đáp một tiếng: "Hôm nay anh ta mới đi, không kịp."
Du Nguyên kinh ngạc chớp mắt một cái, lúc này mới phản ứng lại.
Lần này Ngô Duyệt đã tiêu tốn không ít công phu, muốn nhờ gameshow này mà nổi tiếng, có chút nhiệt độ.
Thực ra cô ta đã đóng không ít phim, cũng coi như là tiền bối trong giới, thế nhưng vẫn luôn không quá nổi tiếng.
Vừa không có kỹ thuật diễn, tính tình lại quá kém.
Có điều nghe nói sau lưng cô ta vẫn luôn có người giúp đỡ, cho nên ở trong giới giải trí cũng coi như là một tồn tại không nóng không lạnh.
Chương trình này ngoại trừ Liễu Mộng Đình ra thì quả thật chỉ có cô ta là có độ nổi tiếng cao nhất.
Chỉ có điều có rất ít người biết cô ta là ai thôi.
Người không có độ nhận diện, cũng không có tác phẩm nào ra trò, bị nhấn chìm ở trong các nhân tài xuất hiện lớp lớp của giới giải trí cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là lần này chuyện Ngô Duyệt làm thật sự không có chút EQ và đầu óc nào.
Quá dễ nhận ra rồi.
Đương nhiên, đây là ý nghĩ của Du Nguyên.
Anh ta hiểu rõ ý tứ của Thịnh Hành, sở dĩ Ngô Duyệt dám trắng trợn ức hiếp Lục An An ở trong tiết mục như vậy, đơn giản là sau lưng có người.
Thậm chí cô ta còn chắc chắc Lục An An không có bối cảnh, coi như tổ tiết mục có video thì người sau lưng cô ta cũng có thể mua về được.
Chỉ có điều Ngô Duyệt đã tính sót Thịnh Hành, hẳn là phải nói cô ta không nghĩ tới Thịnh Hành sẽ giúp Lục An An.
Còn cướp ở sau lưng cô ta ra tay trước cầm video đi.
Du Nguyên nhìn người đang ung dung thong thả ăn sáng, yên tĩnh mấy giây sau mới nói: "Lục Diên bảo với anh, để em ra giá."
Tay Thịnh Hành ngừng một lát : "Nhìn em giống thiếu tiền à?”
Du Nguyên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em giữ video ấy làm gì?"
Anh ta nói: “Em không nhìn nổi chuyện này thì anh có thể hiểu, nhưng em không thể ra tay được."
Thịnh Hành không hé răng.