Chương 119
Lúc Lục An An xuất hiện trước máy quay phim, số lượng người xem phát sóng trực tiếp trong nháy mắt biến hoá tăng lên rất nhiều.
Các khán giả khi nhìn thấy cô đều kích động không thôi.
[ A a a a a a Lục An An đã về rồi! ! ]
[ Trời ạ, chương trình này còn có thể cứu. ]
[ Ô ô ô ô rốt cục cũng chờ được tới lúc này. ]
Liễu Mộng Đình là người đầu tiên từ trong phòng chạy ra, cô ấy ôm chặt Lục An An: "An An! Chị Mộng Đình nhớ em muốn chết."
Lục An An cười, trêu đùa hỏi cô ấy: “Chị Mộng Đình, chị nhớ em hay là nhớ cơm em nấu nha.”
Liễu Mộng Đình chớp chớp mắt: "Đều nhớ!”
Lục An An: ". . . Đau lòng nha."
Liễu Mộng Đình cười, vỗ vỗ bả vai cô: "Mấy ngày không gặp, em gầy đi rồi.”
Lục An An: ". . . Em không có, em mập."
Đại khái là bởi vì có chuyện trước đó nên mấy ngày ở Paris Đường Nghi và Úc Trúc đều kéo cô đi ăn các loại.
Liễu Mộng Đình mới không để ý tới lời của cô đâu, thẳng thắng nói: “Em gầy đi rồi.”
Đồng Hướng và Ngô Trạch Vũ cũng theo sau đi ra, nhìn cô nói: "Hoan nghênh trở về."
"Cảm ơn."
Lục An An và mấy người khác ôm nhau một hồi.
Cô hỏi: "Khác quý lần này là ai vậy ạ?”
Liễu Mộng Đình: "Còn chưa tới nữa."
"A?"
Lục An An vừa mới "A" xong, phía sau bọn họ liền có một chiếc xe dừng lại.
Mọi người cùng nhau quay đầu sang nhin, cửa chiếc xe bảo mẫu màu đen được kéo ra, xuất hiện ở bên trong màn ảnh đầu tiên là một đôi chân dài, mọi người sửng sốt một chút ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi nhìn thấy người tới, Liễu Mộng Đình huýt sáo một tiếng: "Cmn! ! An An, cuộc em có cái vận may gì nha."
Lục An An: ". . ."
Cô ngốc lăng lăng nhìn người đến, một hồi lâu sau cũng không phản ứng lại, mà các fans đang xem truyền hình trực tiếp thì đã bùng nổ rồi.
[ Lâm Nhược Tinh? ! ! ! ]
[ Cmn cmn, chân thật dài quá đi! ! ! ]
[ Tôi không nghĩ tới Lâm Nhược Tinh có thể tham gia chương trình này, Lâm Nhược Tinh so với hai khách quý trước đó còn cao cấp hơn nữa. ]
[ Tôi không thể không nói, vận may của Lục An An thật sự rất tốt, khách quý đầu tiên cô ấy gặp là Thịnh Hành, vừa mới từ nước ngoài trở về liền gặp được khách quý là Lâm Nhược Tinh, mặc dù lời đồn lung ta lung tung trên mạng rất nhiều, nhưng tôi nhớ lần trước Lâm Nhược Tinh và Lục An An đã từng đụng nhau trên thảm đỏ, lúc đó tôi thấy hai người có vẻ đều rất thoải mái nha. ]
[ A a a a a a a a Lâm Nhược Tinh đẹp quá đi! ! ]
[ Ô ô ô ô Lâm Nhược Tinh thật là đẹp, dáng người kia quá tuyệt vời. ]
Trong lúc mọi người đang cảm thán, Lâm Nhược Tinh mặc một chiếc váy đơn giản đã đi tới trước mặt mọi người.
"Chào mọi người, tôi là Lâm Nhược Tinh."
Liễu Mộng Đình cười: "Nên gọi cô như nào đây?”
Lâm Nhược Tinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Gọi như nào cũng được, cứ gọi Nhược Tinh là được rồi, đừng gọi cô Lâm là được.”
Liễu Mộng Đình gật đầu: "Ôm một cái nào, hoan nghênh hoan nghênh."
Lâm Nhược Tinh và mọi người đều ôm nhau chào hỏi, lúc ôm Lục An An, cô ấy còn tiện tay vỗ đầu Lục An An, nhìn qua đặc biệt cưng chiều sủng nịch.
Lục An An mím môi cười, cô thật không nghĩ tới Lâm Nhược Tinh sẽ đến đây.
"Hoan nghênh chị Nhược Tinh."
Lâm Nhược Tinh nhìn cô: "Khách khí khách khí."
Lâm Nhược Tinh đến và Lục An An trở về khiến cho căn nhà nhỏ trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Mọi người đều kích động không thôi, nghe nói Ngô Trạch Vũ còn là fans của Lâm Nhược Tinh, lúc được bắt tay với thần tượng còn có chút hoảng hốt xoa tay, khuôn mặt đều đỏ lựng, sau đó liền bị Liễu Mộng Đình trêu chọc vài câu.
Ngô Duyệt nhìn thấy Lâm Nhược Tinh thì không tỏ vẻ gì, trước kia hai người từng cùng nhau đóng một bộ phim, so với những người khác mà nói thì cô ta tự nhiên cho là mình quen thuộc với Lâm Nhược Tinh hơn những người khác nhiều.
"Nhược Tinh, chị đến rồi." Cô ta xởi lởi nới.
Lâm Nhược Tinh gật gật đầu: "Chào Ngô Duyệt, đã lâu không gặp."
Ngô Duyệt cười cười: "Đúng vậy, em thật không nghĩ tới khách mời lâm thời tập này sẽ là chị, sao trước đó không thấy chị nói gì vậy?”
Lâm Nhược Tinh cong môi cười: "Ừm, trước khi tới đây tôi không công khai, người biết được chuyện này cũng rất ít.”
Mà này số người ít ỏi này, đương nhiên không có cô.
Ngô Duyệt nghe không hiểu ý trong lời nói của cô ấy, cười cười nói: "Chị tới thật tốt, em cũng đỡ cảm thấy buồn chán.”
Lâm Nhược Tinh hơi nhướng mày, không nói gì.
Lúc này đã là buổi trưa.
Lục An An nhìn một vòng, hỏi: “Mọi người đã ăn cơm chưa?"
Liễu Mộng Đình lắc đầu: "Chưa ăn."
Lục An An: ". . .Vậy đã mua thức ăn chưa?"
"Mua rồi mua rồi."
Liễu Mộng Đình nháy mắt nhìn cô: "An An. . . Bọn chị đều chờ mong biểu hiện của em nha."
Lục An An nghẹn lại.
Ngô Trạch Vũ nói: "Tôi có thể tới làm trợ thủ."
Lục An An lắc đầu: "Được rồi, mọi người muốn ăn cái gì nào?"
"Muốn ăn cả thế giới.”
Lục An An dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì trưa hôm nay chúng ta ăn đơn giản một chút đi."
Cô nói: "Ăn mì có được không?”
“Được.”
“Ok.”
Mấy người hô hào đồng ý.