Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 120

Chương 120 -
Chương 120 -

Ngô Duyệt hơi nhíu mày, nhìn Lục An An nói: "An An, Nhược Tinh không thích ăn mì đâu.”

Lục An An nhìn về phía Lâm Nhược Tinh.

Lâm Nhược Tinh khẽ mỉm cười: "Không có, An An làm cái gì chị cũng thích.”

Ngô Duyệt sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hai người: ". . . Trước kia không phải là chị nói chị không thích ăn sao?”

"Không có nha."

Lâm Nhược Tinh mặt không biến sắc nói: “Tôi thích ăn mà, chẳng qua ăn mì rất dễ béo, nhưng mà An An đã bằng lòng xuống bếp làm đồ ăn cho chúng ta, không thể yêu cầu quá nhiều, An An lại không phải là bảo mẫu của chúng ta, cũng không nhận tiền của chúng ta làm việc, đáng lẽ ra thì, em ấy làm món gì chúng ta phải ăn món đó, không được xoi mói."

Lời này nói ra thực sự rất đắc tội người.

Nhưng Lâm Nhược Tinh không sợ.

Hiện tại giá trị và địa vị của cô còn cao hơn cả Liễu Mộng Đình, hơn nữa các các fans để biết tính cách của cô ấy, chuyện này sẽ không có vấn đề lớn lao gì.

Quan trọng nhất là, lời nói này quả thực chính là đã đem lời mà tất cả mọi người đều muốn nói ra đó.

Đúng đấy.

Cô chỉ ngồi một chỗ chờ người ta bê thịt lên tận mồm còn yêu cầu nhiều như vậy làm gì.

Hết ghét bỏ món này quá dầu mỡ lại nói cái kia tôi không thể ăn, có bản lĩnh thì cô tự đứng lên mà làm.

Lời này vừa nói ra, cả khuôn mặt của Ngô Duyệt trong nháy mắt đen xì.

Cô ta không nghĩ tới Lâm Nhược Tinh sẽ không nể mặt mình như vậy, trực tiếp nói ngược lại mình như thế.

Các khán giả xem truyền hình trực tiếp và cả fans của Lục An An chỉ cảm thấy đoạn lười nói này quá thoải mái.

[ Ô ô ô ô tôi quyết định từ người qua đường chuyển thành fans của Lâm Nhược Tinh, chị gái thật quá trâu bò, lời này mà cũng dám nói ra. ]

[ A a a a a tôi phát hiện nhé, Lâm Nhược Tinh đang nói chuyện giúp Lục An An, ở trong chương trình này tôi thấy chỉ có mỗi Lục An An luôn nhẫn nhục chịu khó làm việc, lần trước tôi còn thấy cô ấy nấu ăn còn cố ý không cho ớt, đây không phải là vì để ý tới khẩu vị của Ngô Duyệt à, kết quả Ngô Duyệt thì lại hay rồi, còn nói mình không đói bụng, không muốn ăn, tôi quả thực không còn gì để nói. ]

[ Nói đúng đó, Lục An An cũng không phải là bảo mẫu của mọi người, cô ấy bằng lòng làm đã rất tốt rồi, dựa vào cái gì còn muốn cô ấy phải nấu theo sở thích của mình chứ? ]

[ Mấy người này thật sự quá ỷ lại vào Lục An An, quả thực không còn gì để nói. ]

[ Lâm Nhược Tinh quá tuyệt! ! Tôi thích nha. ]

Liễu Mộng Đình nhận ra bầu không khí có biến hóa, mỉm cười nói nói: "Đi vào nghỉ ngơi trước đã."

"Được."

Đồng Hướng giúp Lục An An đỡ vali vào nhà, cô lại không để ý gì tới hành lý trực tiếp đi vào nhà bếp.

Mọi người nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy cô thật sự quá mềm lòng.

Thực ra Lục An An không mềm lòng.

Chỉ là, nói như thế nào đây, cô không muốn gây sự ngay trên phát sóng trực tiếp.

Nếu như muốn cãi nhau thì cô cũng có thể.

Nhưng cô muốn làm chuyện này ở sau lưng máy quay phim.

Cô liếc nhìn máy quay phim, cười cười: "Mọi người đã ăn cơm chưa?"

Cô tương tác với khán giả, cười nói: "Thực ra hai ngày nay tôi có chút mệt, tôi thấy trên Weibo có rất nhiều người hỏi có phải là tôi đi tham gia hoạt động gì hay không, thực ra không phải đâu, tôi đi tham gia một cuộc thi nhỏ cho nên cần phải ra nước ngoài, chẳng qua là thi đấu cái gì thì tạm thời vẫn chưa thể công bố."

Cô đang ở trong phòng bếp chuẩn bị nấu ăn thì Liễu Mộng Đình chạy vào giúp đỡ.

“Sao chị lại vào đây?”

Liễu Mộng Đình nhìn cô: "Nhược Tinh vừa rồi nói đúng đó, bọn chị không thể luôn ỷ lại để em nấu cơm được."

Lục An An dở khóc dở cười: "Không có chuyện gì, em tự làm được mà.”

"Vậy cũng không được, để chị giúp em, em dạy chị một chút đi."

"Được."

Lát sau, Lâm Nhược Tinh và Ngô Duyệt cũng tiến vào.

Lâm Nhược Tinh nhìn Lục An An nói: "An An, phòng nhỏ trên gác mái của chị nhìn rất đẹp nha.”

Lục An An cong cong môi: "Đúng vậy, chỗ đó còn có thể nhìn thấy cả sao trời nữa đó, hôm trước lúc ngủ ở trong phòng em có nhìn thấy.”

"Oa, thật sao?"

Liễu Mộng Đình nói: "Đạo diễn thật quá đáng, vì sao phòng của chúng ta không thể ngắm sao nha."

Nghe vậy, Ngô Duyệt dừng một chút, nhìn Lục An An nói: "An An còn phải cảm ơn thầy Thịnh đó.”

Tay Lục An An đang cắt ớt ngừng một lát, khẽ mỉm cười: "Đúng thế, nếu không phải hôm ấy có nguyên nhân đặc biệt thì em cũng không có cơ hội được ngủ ở trong phòng gác mái rồi.”

Liễu Mộng Đình không biết tình huống cụ thể của ngày đó, đần độn hỏi một tiếng: "Nguyên nhân đặc biệt gì vậy, là vì chị ngủ như chết sao?”

Cô ấy nói: "Thực ra em có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào mà, chị không khóa cửa."

Lục An An mỉm cười nói: "Không có chuyện gì đâu ạ, sau này em sẽ rút kinh nghiệm.”

Liễu Mộng Đình gật đầu.

Lâm Nhược Tinh nói: "Không phải em ở cùng phòng với Ngô Duyệt sao?”

"Ừm."

Lâm Nhược Tinh nhíu mày hỏi: "Vậy tại sao em không trở về phòng mình ngủ?"

Lục An An cúi đầu, không lên tiếng.

Ngô Duyệt thì đã hoàn toàn biến sắc.

Lâm Nhược Tinh tự hỏi tự trả lời: “Có phải là vì em sợ đánh thức Ngô Duyệt không?" Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn về phía Ngô Duyệt: "Cô Ngô, sao tôi lại nhớ cô rất thích thức khuya nha, sao hôm đó cô lại ngủ sớm thế?”

Ngô Duyệt cắn răng, đáp một tiếng: "Ừm, hôm đó có chút mệt, đã bận bịu cả ngày."

Lâm Nhược Tinh cười cười: "Vậy sao, thế thì cũng có thể hiểu được.”

Cô ấy nhìn Lục An An, đưa ra đề nghị: “An An, nếu không đêm nay em ngủ cùng chị đi, chúng ta cùng ở trong phòng ngắm sao, thế nào?”

Liễu Mộng Đình: "Vì sao cô không mời tôi nha! ! Nhược Tinh, cô quá bất công."

“Đến đến, ngoại trừ đàn ông thì những người khác đều được hoan nghênh."

Bình Luận (0)
Comment