Bốn cô gái ở trong nhà bếp, một màn đối thoại ngoạn mục không gì sánh kịp.
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp xem đến ngây ngẩn, chỉ cảm thấy ngoài dự đoán hết sức thoải mái.
[ Cmn! Tôi thật không ngờ tranh đấu giữa các ngôi sao nữ lại có thể hung mãnh như thế luôn đó? ]
[ Sao mà tui thấy bên trong bên ngoài lời nói của Lâm Nhược Tinh. . . Cứ như thể cô ấy biết rõ nội tình hôm trước nha, ví dụ như chuyện tại sao buổi tối ngày hôm ấy Lục An An lại không trở về phòng ngủ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? ]
[ Sau khi xem xong đoạn lúc nãy, tôi chỉ muốn nói, Lâm Nhược Tinh quá trâu, cô ấy đang thăm dò Ngô Duyệt đi. ]
[ Lâm Nhược Tinh có phải là bị bệnh không, có phải là cô ta cố tình nhằm vào Ngô Duyệt hay không? ]
[ Lâm Nhược Tinh thật sự không cho người ta chút mặt mũi nào mà, bên trong bên ngoài lời nói của cô ta đều nhằm vào Ngô Duyệt, Ngô Duyệt cũng đâu có đắc tội gì với cô ta. ]
[ Ha hả. . . Mấy người nói Lâm Nhược Tinh nhằm vào Ngô Duyệt thế sao không nói trước kia Ngô Duyệt nhằm vào Lục An An đi, huống chi tất cả những lời Lâm Nhược Tinh nói đều là sự thực có được không. ]
[ Tôi mãnh liệt kiến nghị, nhóm đạo diễn mau công bố video ghi hình buổi tối ngày hôm ấy, vì sao Lục An An không trở về phòng ngủ, là sợ đánh thức Ngô Duyệt hay là có lý do gì khác. ]
[ Khẽ kêu meo meo, thực ra tôi đã nhìn thấy một câu trả lời vô cùng hợp lý ở những nơi khác —— nghe nói buổi tối ngày hôm ấy Ngô Duyệt đã khóa cửa phòng lại, căn bản là Lục An An không thể vào phòng. ]
[ Cmn thật hay giả vậy? Nếu thế thật thì Ngô Duyệt thật sự quá đáng quá. ]
Phát sóng trực tiếp vô cùng náo nhiệt.
Bốn người ở trong phòng bếp cũng rất náo nhiệt.
Sau khi Ngô Duyệt bị Lâm Nhược Tinh nhằm vào, đứng ở bên trong nhà bếp một lát rồi trực tiếp rời khỏi phòng bếp.
Chờ người đi rồi, Liễu Mộng Đình mới liếc nhìn Lâm Nhược Tinh, Lâm Nhược Tinh thẳng thắn vô tư mà đón nhận ánh mắt của cô ấy.
Sau khi ăn xong mì thì mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Nhược Tinh cũng trở về phòng gác mái của mình, hành lý của cô đã được nhân viên bê lên trên.
Cô vừa tắt mic trên người liền nhận được điện thoại của người kia.
Lâm Nhược Tinh: "Sao?"
Lục Diên khẽ cười, giọng nói của anh tê tê dại dại: “Cảm ơn em."
Lâm Nhược Tinh: "Nói rõ trước nhé, không phải là em giúp anh nên mới làm thế đâu, em vì An An thôi, em thực sự thích con bé.”
Lục Diên: "Anh biết."
Anh hạ mắt, cười nói: “Vậy anh thay mặt An An cảm ơn em.”
Lâm Nhược Tinh bĩu môi, nhìn về phía máy quay phim bị ngăn cản ở một bên.
Cô dừng lại nói: "Mau đá Ngô Duyệt ra khỏi chương trình này đi, cành nhìn càng bực mình.”
Lục Diên đồng ý: "Anh sẽ nghĩ cách."
Sau lưng Ngô Duyệt có người, anh không muốn manh động.
Lâm Nhược Tinh "Ừ" một tiếng, vừa định nói chuyện, cửa phòng bị người gõ vang.
Cô hô lên: "Vào đi."
Ngô Duyệt xuất hiện ở cửa ra vào.
Lâm Nhược Tinh ngẩn ra, nhàn nhạt cười: "Ngô Duyệt, có chuyện gì thế?”
Ngô Duyệt gật đầu: "Em đem nước tới cho chị uống, đây là trà do bọn em pha, vị khá ngon, Nhược Tinh, chị uống thử xem.”
Lâm Nhược Tinh gật đầu, trực tiếp cúp điện thoại với Lục Diên.
"Được."
Nhìn điện thoại bị cúp, Lục Diên bất đắc dĩ gọi cho Lục An An.
Thật trùng hợp, điện thoại của cô lại báo máy bận.
Anh liếc nhìn phát sóng trực tiếp đang bật ở máy vi tính trước mặt. . . Không có khung hình của Lục An An.
Lục Diên: ? ? ?
Là ai đang gọi điện thoại với em gái của anh? !
Lục An An vừa mới trở về phòng liền nhận được điện thoại của Thịnh Hành.
Ngay sau đó, fans nhỏ không chút suy nghĩ lập tức tắt mic, trực tiếp trốn vào trong Wc nhận cuộc gọi.
"Alo." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, e sợ cho kinh động tới những người khác.
Thịnh Hành nghe giọng của cô như vậy trên mặt lại vẽ ra một nụ cười nhẹ: “Sao lại phải nhỏ tiếng như vậy?”
Lục An An nghe thấy giọng nói của Thịnh Hành thì trái tim phanh phanh phanh nhảy lên.
"Thầy Thịnh, tại sao anh lại gọi cho em?”
Thịnh Hành đáp một tiếng: "Vừa rồi tôi có xem phát sóng trực tiếp."
"A?"
Lục An An cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
Cô không nhịn được cười: "Em còn cho là thầy Thịnh sẽ không xem phát sóng trực tiếp cơ."
Thịnh Hành nhíu mày: "Sao lại không nghĩ tới?"
"Không có ý gì ạ."
Lục An An nói: "Chỉ là chương trình của bọn em rất tẻ nhạt, đều quay mấy câu chuyện nhỏ hằng ngày."
"Không tẻ nhạt."
Thịnh Hành khẽ cười nói: "Em rất đáng yêu."
Lục An An hô hấp hơi ngưng lại, há miệng thở dốc, nửa ngày không có thể phát ra một câu.
Lời này của Thịnh Hành thật quá ghẹo người.
"Thầy Thịnh."
"Hả?"
Thịnh Hành nở nụ cười: "Làm sao vậy?"
Lục An An nỗ bĩu môi, ngồi ở trên bồn cầu nhìn trần nhà nói: "Không có gì, vừa nghe thầy Thịnh nói như vậy, tâm trạng của em siêu tốt."
Thịnh Hành dở khóc dở cười: "Vừa rồi tâm trạng không tốt sao?"
"Cũng bình thường ạ."
Thịnh Hành: "Nói cho em nghe một chuyện."
“Dạ.”
“Video tối hôm đó của em đang ở chỗ của tôi, Lục Diên muốn mua lại.” Anh hơi dừng lại : "Em cảm thấy tôi có nên bán cho Lục Diên không?”
Lục An An sửng sốt một hồi, nhỏ giọng hỏi: ". . . Vấn đề này, vì sao anh lại hỏi em?"
Thịnh Hành lạnh nhạt nói: "Chuyện này có liên quan tới em mà.”
“Vậy nếu em nói bán thì anh có bán cho Lục Diên không?”
Thịnh Hành đùa giỡn: "Dù sao bọn tôi cũng là đối thủ, không phải sao?”
Lục An An: ". . ."
Lời này nói ra, chỉ có các fans không biết chuyện mới sẽ cho rằng bọn họ là đối thủ
Cô cũng đã lăn lộn ở trong nhóm fans mấy năm, mặc dù không thể rõ ràng mối quan hệ giữa hai người nhưng cũng hiểu được một hai. Mặc dù không phải rất tốt nhưng cũng tuyệt đối cũng không phải đối thủ.
“Chuyện này không phải là do mọi người nói sao, thực ra không phải mà."
Thịnh Hành ừm một tiếng: "Thực ra cũng giống vậy."
Lục An An không còn gì để nói.
Đột nhiên, cô cảm thấy hình như mình đã get đến điểm quan trọng nhất.
( get : chạm )
"Cho nên thầy Thịnh, anh hỏi ý em là là muốn nói —— nếu như em nói anh đưa, thì anh sẽ đưa cho Lục Diên sao?”
Tiếng cười của Thịnh Hành từ bên kia truyền tới, âm thanh như có điện, lại càng thêm trầm thấp gợi cảm.
Giọng cười trầm thấp của anh quá quyến rũ.
Kiến cho hai bên lỗ tai của Lục An An đều đỏ bừng.
“Em nói xem.” Thịnh Hành hỏi ngược lại.
Lục An An phỏng đoán ý tứ của anh, lúng ta lúng túng nói: ". . . Chắc là. . . Đưa đi."
Thịnh Hành: "Vậy thì nghe theo em."
*