Lục An An trong lòng đột nhiên nhảy một cái.
Lời nói của Thịnh Hành quá rõ ràng, rõ ràng đến độ cô có muốn lơ đi cũng khó khăn. Từng chữ từng chữ cứ như thế rơi vào trong tai cô.
Trong nhà vệ sinh công cộng có một cái quạt gió nho nhỏ, thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh.
Lục An An nghe thấy âm thanh "Ong ong" bé nhỏ của nó, há miệng thở dốc một tiếng: "Ồ."
Có trong một chốc lát như vậy, cô thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.
Lời này của Thịnh Hành, có phải đã có chút vượt ra khỏi phạm vi chiếu cố đối với fans nhỏ hay không?
Lục An An không dám nghĩ sâu hơn.
"Thầy Thịnh."
Cô hô lên: "Em đã vào đây hơi lâu rồi, bây giờ em phải đi ra ngoài."
Thịnh Hành nghe thấy cô nói như vậy, tâm tình không có bất kỳ biến hóa nào, giọng nói trước sau như một: "Được, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì cứ nói với tôi."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy Thịnh."
Thẳng đến lúc cúp điện thoại rồi Lục An An vẫn còn nhìn chăm chú vào điện thoại di động một hồi lâu mới từ trong toilet đi ra.
Lúc đi ra ngoài lại trùng hợp đụng phải Ngô Duyệt từ trên tầng đi xuống, hai người đứng đối diện nhìn nhau một cái, rất ăn ý không nói lời nào.
Sau khi trở lại phòng của mình, Lục An An nằm lên trên giường nghỉ ngơi.
Thực ra cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng lúc này lại không thể nào ngủ được, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong đầu cứ quanh quẩn phát đi phát lại câu nói kia của Thịnh Hành.
Lục An An lại trằn trọc trở mình.
Vừa mới xoay người, giọng nói của Ngô Duyệt ở một bên khác truyền đến: "Lục An An, nếu như cô không ngủ thì có thể đừng ở chỗ này quấy rầy người khác hay không?"
Giọng nói của cô ta không kiên nhẫn nói: "Cô không ngủ nhưng tôi muốn ngủ."
Lục An An nghe thấy lời này của cô ta chỉ hít sâu một hơi: "Xin lỗi."
Ngô Duyệt cười một tiếng, không nói tiếp.
Lục An An cứ như thế nằm thẳng ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lát, cô chớp chớp mắt không lộn xộn thêm nữa.
Việc này là do bản thân mình không đúng, cô vẫn có thể phân rõ được.
Một lúc sau, có lẽ là vì quá mệt mỏi nên Lục An An cũng bất tri bất giác ngủ mất.
Còn về câu nói kia của Thịnh Hành, cô đoán hẳn là anh chỉ đang trêu đùa mình mà thôi.
Hoặc là nói, đây đơn giản chỉ là một phương thức cưng chiều fans đặc biệt của anh.
Sau khi tỉnh lại, nhiệm vụ buổi chiều lại đến rồi.
Tổ tiết mục lại bắt đầu đưa ra mấy chủ ý xấu cho bọn họ.
"Nhiệm vụ gì cơ?"
Liễu Mộng Đình không thể tin tưởng hỏi: "Đạo diễn, ông lặp lại lần nữa xem nào."
Mặt đạo diễn không chút thay đổi nói: "Chúng ta rút thăm để quyết định, nhiệm vụ gồm có đi chăn trâu về và đi kiếm rau dại cho heo ăn, cái này phải dựa vào vận may của mọi người rồi.”
"Tôi. . ."
Liễu Mộng Đình nhìn máy quay phim: "Tôi có mười ngàn câu muốn nói, mọi người có muốn biết không?"
Các khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng bị cái thao tác lẳng lơ này của đạo diễn làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Đi chăn trâu và cho heo ăn? !
Đây rốt cuộc thì là cái ý nghĩ quỷ quái gì thế.
[ Nói thật, giờ bảo tôi nhìn bốn tiên nữ đi chăn trâu với cho heo ăn tôi còn cảm thấy có chút không đành lòng. ]
[ Hiện tại thịt heo rất đắt đó, mấy người nhớ phải cho heo ăn thật ngon nha! ]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ý nghĩ của đạo diễn chương trình này thật sự quá kì diệu rồi, tôi cười chết mất. ]
[ Tôi đã thấy dáng vẻ mấy người Lâm Nhược Tinh và Lục An An trợn mắt há hốc mồm, cười chết tôi rồi. ]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha tiên nữ chăn trâu! ]
[ A a a tiên nữ nhà tôi không thích hợp làm mấy việc này đâu. ]
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp thảo luận vô cùng náo nhiệt, mấy người đang được chuyên viên quay chụp thì thật sự không còn gì để nói.
Lâm Nhược Tinh nhìn Lục An An, không nhịn được hỏi: "Mấy nhiệm vụ trước đó của em cũng biến thái như thế à?"
Lục An An gật gật đầu: ". . . Càng ngày càng biến thái."
Đạo diễn: ". . . An An, tôi thấy cô thích ứng rất tốt mà, nếu các cô đi cho heo ăn thì đêm nay có thể sẽ được khen thưởng một túi xương sườn và một miếng thịt lớn nha, có thể làm thịt kho tàu và sườn rán đó, không muốn thử sao?”
Lục An An đúng lý hợp tình nhìn đạo diễn: "Mấy người nghĩ tôi sẽ vì thịt kho tàu và sườn rán mà khom lưng sao?"
Tiếng nói vừa dứt, cô lại cười híp mắt nói: "Thực xin lỗi, tôi sẽ.”
Cô khóc hu hu nhìn đạo diễn: "Nhớ đưa nhiều một chút nha, tôi có thể đi cho heo ăn."
Đạo diễn: ". . ."
Những người khác: ". . ."
Các fans đang xem phát sóng trực tiếp: “Ha ha ha ha ha ha ha ha Lục An An! Tôn nghiêm và giới hạn của cô đâu rồi.
Ở trước mặt đồ ăn, Lục An An không hề có nguyên tắc.
Cô không thể không thừa nhận lúc này thịt heo thật sự rất đắt, nhưng cố tình trong chương trình này của bọn họ có tới mấy kẻ là động vật ăn thịt, không thể không mua.
Nói xong, Lục An An nhìn về phía đạo diễn: "Còn có một vấn đề."
Đạo diễn: "Cô nói đi."
“Chúng tôi đi chăn trâu xong, có thể được ăn thịt bò không?"
Đạo diễn: ". . . Cô còn rất được voi đòi tiên."
Lục An An chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: "Cũng bình thường thôi mà.”
Sau khi nhận được ánh mắt của cô, Liễu Mộng Đình cũng đúng lý hợp tình nói: "Không sai, để bọn tôi đi chăn trâu và cho heo ăn cũng không có vấn đề gì, nhưng nhất định phải cho chúng tôi thêm thịt!"
Điểm quan trọng nhất chính là ở chỗ —— thêm thịt.
Đạo diễn: ". . . Có thể, nhanh tới đây rút thăm đi."
Sao mấy người này còn cò kè mặc cả thế.
Năm phút sau, kết quả rút thăm được công bố.
Lục An An, Lâm Nhược Tinh và Đồng Hướng đi cho heo ăn, Liễu Mộng Đình, Ngô Trạch Vũ và Ngô Duyệt thì đi chăn trâu.
Lúc biết được mình phải tách ra khỏi Lục An An, Liễu Mộng Đình còn nhìn cô bày trò một hồi.
"An An, đừng quá nhớ chị."
Lục An An: "Không nhớ."
Liễu Mộng Đình: ". . .Em không cần chị Mộng Đình của em nữa sao?”
Lục An An bật cười: "Cần cần, chị nhớ chú ý an toàn nha."
Cô nhìn ba người sắp đi, mặc dù không muốn nói chuyện với Ngô Duyệt, nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói: “Nhất định phải chú ý an toàn, chăn trâu là nhiệm vụ nhưng an toàn là quan trọng nhất."
Liễu Mộng Đình gật đầu: "Biết rồi biết rồi, đừng lo lắng.”
Ngô Trạch Vũ cũng cười theo: "Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ hai người bọn họ."
Sau đó mọi người tách ra đi làm nhiệm vụ.
Ba người đi theo thôn dân địa phương tới chỗ chăn trâu, đi kéo trâu ra ngoài ăn cỏ.
Về phần mấy người phải đi cho heo ăn thì còn cần phải đi vào núi hái rau dại trước.
Cũng không tính là phải vào sâu trong núi cho lắm, chỉ có điều cần phải đi lên một chút mà thôi.
Lúc đi theo mấy người theo thôn, Lâm Nhược Tinh thở dài nói: "Nếu như sớm biết cái tiết mục này hố cha như thế này thì chị nhất định sẽ không tới đâu.”
Đồng Hướng mỉm cười nói: "Chị Nhược Tinh hối hận rồi sao?"
Lâm Nhược Tinh: "Vô cùng hối hận."
Nói xong, cô ấy quay đầu qua nhìn Lục An An, khoát tay lên vai Lục An An nói: "Đương nhiên, được quen biết An An tôi lại cảm thấy đáng giá.”
". . ."
*