Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 123

Chương 123 -
Chương 123 -

Chương 123: Người không bằng heo

Các khán giả xem truyền hình trực tiếp.

[ Mọi người đều đồn đãi tính tình của Lâm Nhược Tinh không tốt, nhưng tui thấy cô ấy đối xử với Lục An An rất tốt nha. ]

[ Tôi đã nhìn ra rồi, một loạt thao tác ở nhà bếp vào buổi trưa của Lâm Nhược Tinh đều là để xả giận cho Lục An An đây mà, đây là cái tình chị em gì thế nha! ]

[ A a a a a a a trời ạ, Lâm Nhược Tinh thật sự quá tốt mà. ]

[ Ô ô ô ô tôi muốn biết là Lục An An đã quen biết với Lâm Nhược Tinh từ lúc nào nha. ]

[ Tôi cũng tò mò nữa, hai người này từ bao giờ có quan hệ tốt như vậy? ]

[ Tôi cũng tò mò nữa. ]

[ Lâm Nhược Tinh đối xử với Lục An An thực tốt hơn rất nhiều so với những người khác nha, bây giờ mấy người mới phát hiện sao. ]

Lục An An cũng không biết các khán giả đang nói chuyện gì, môi của cô cong lên, liếc nhìn Lâm Nhược Tinh: "Cảm ơn chị Nhược Tinh."

Lâm Nhược Tinh cười: "Khách khí cái gì."

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, đặc biệt ăn ý.

*

Rau dại đâu đâu cũng có, thực ra còn có người chuyên môn phân loại rau dại cho heo ăn.

Nghe nói bây giờ đồ ăn cho heo ăn cũng cần phải vô cùng chú ý nên ở phương diện này tổ tiết mục cũng rất để tâm.

Mặc dù mấy người Lục An An đều không muốn làm nhưng nếu đã làm thì cũng cần phải chăm chú.

Dựa theo lời thôn dân địa phương chỉ đạo làm việc, mấy người bắt đầu hái rau dại, sau khi hái xong thì cho vào sọt đeo lên lưng, về đến nơi lại cắt nát cắt nát, sau đó dùng lửa lớn hầm, đem nồi rau nóng hôi hổi cho heo ăn.

Một loạt hành động này làm xong thực ra rất mệt người.

Hơn nữa còn rất bẩn rất bẩn.

Đồng Hướng là đàn ông, tự nhiên gánh vác công việc vận chuyển.

Sau khi tới tới lui lui mấy lần, các fans của anh ta cũng bắt đầu kháng nghị, cảm thấy như vậy rất không hợp lý, dựa vào cái gì Đồng Hướng luôn phải làm người vận chuyển, vì sao Lục An An và Lâm Nhược Tinh không bê đồ.

Chỉ một chút như vậy thôi các fans đang xem truyền hình trực tiếp lại bình luận ầm ĩ như mưa đạn trên màn hình.

Trong lúc mọi người đang ầm ĩ cãi cọ thì đột nhiên có người nói: [ Đừng ầm ĩ nữa, Lục An An có chuyện gì kìa. ]

Ở chỗ được máy quay phim quay tới, Lục An An thật sự đã vác sọt đồ lên, thực ra trọng lượng của cái rổ không phải rất nặng, nhưng khi cúi xuống, cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra, chân của cô đột nhiên lại ngã về phía trước.

"An An!"

"An An!"

Vài tiếng kinh hô phát ra, các nhân viên công tác cũng lập tức tiến đến.

Các fans đang xem truyền hình trực tiếp đều bị giật mình.

"An An, em không sao chứ?"

Lâm Nhược Tinh đều sắp bị cô hù chết rồi.

Lục An An ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy cười cười: "Chị Nhược Tinh, không sao ạ, em không có chuyện gì."

Cô nói: "Ban nãy chân em có chút run."

Nói xong, cô lại nhìn sang máy quay phim: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Lâm Nhược Tinh nhìn cô: "Đưa đồ cho chị đi."

"Không cần không cần, mọi người cùng nhau làm sẽ nhanh hơn một chút."

Nhân viên công tác lo lắng nhìn cô: "Cô không có chuyện gì chứ?"

"Không có chuyện gì đâu."

Lục An An cười cười: "Thật sự không có chuyện gì, mọi người đừng căng thẳng như vậy."

Khuôn mặt Lâm Nhược Tinh vẫn bình tĩnh nhìn cô: "Em chắc chắn là mình không có chuyện gì chứ?"

Cô ấy hít sâu một cái, nói: "Chị nghe nói thân thể của em. . ."

"Chị Nhược Tinh." Không đợi Lâm Nhược Tinh nói xong, Lục An An liền cắt đứt lời cô ấy, cô lắc đầu một cái: "Thật sự không có chuyện gì đâu ạ, chị em, bây giờ em đã tốt rồi.”

Cô cõng rổ đựng đồ vật, kiên cường bướng bỉnh xoay vài vòng ở trước mặt Lâm Nhược Tinh.

Lâm Nhược Tinh: ". . . Đừng có xoay nữa.”

Cô ấy nhìn cô: "Có người sẽ đau lòng."

Con ngươi Lục An An run rẩy, khẽ cười: "Thật sự không có chuyện gì mà, tự em hiểu em mà.”

Sau khi cô nhiều lần cam đoan, các nhân viên công tác và Lâm Nhược Tinh mới yên tâm.

Có điều sau đó chuyện vận chuyển đồ đạc của bọn họ đều là do các nhân viên công tác hoàn thành.

Các khán giả xem truyền hình trực tiếp đều chết lặng, hoang mang một hồi, đột nhiên bắt đầu thảo luận lên.

[ Vừa rồi thật sự là Lục An An run chân sao? ]

[ Lục An An cũng hay quá đi, dùng cách này để xin một chút âm thanh đồng tình à? Có thấy sau đó toàn bộ đồ của cô ta đều do nhân viên công tác bê không. ]

[ 666 Lục An An không hổ là Lục An An, quá trâu. ]

[ Tôi đã hiểu vì sao Ngô Duyệt bị mắng rồi, bởi vì Ngô Duyệt không biết tỏ ra yếu thế và oan ức nha. Quá thảm quá thảm. ]

[ Có mấy người có phải là bị bệnh hay không, chuyện ban nãy nguy hiểm như thế, mấy người từ nơi nào nhìn ra Lục An An giả vờ cố ý hả, có người sẽ ngu ngốc cố ý để mình bị thương như vậy sao, thực sự là không còn gì để nói! ]

[ Xin xỏ cái gì? Xin xỏ cho mọi người à? ]

[ Tôi thấy thật sự có mấy người không chịu nổi người khác sống tốt một chút, thật đúng là không còn gì để nói. ]

Sau khi mọi người vận chuyển toàn bộ đồ tới nơi thì bắt đầu đến công đoạn thái rau, sau đó sẽ bắt đầu nấu lên.

Thao tác Lục An An làm những việc này khá là thuần thục, có điều chẳng qua cũng là học theo người hướng dẫn. Cô liếc nhìn nhân viên công tác ở bên cạnh, học làm theo.

"An An, sao mà nhìn em có vẻ rất nhuần nhuyễn nha."

Lục An An "A" một tiếng, gật gật đầu nói: "Em cũng cảm thấy rất thần kỳ, hình như em biết làm nha.”

Mấy người xung quanh cười cười, cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.

"Vậy thì phải nhanh lên một chút, nếu làm tốt chúng ta có thể đi về nghỉ sớm.”

"Được."

Ba người đồng tâm hiệp lực làm việc, chỉ một lát sau đã làm xong, sau đó vội vàng nấu lên cho heo ăn.

Lục An An và Lâm Nhược Tinh đứng ở bên ngoài chuồng lợn, nhìn chằm chằm vào mấy con heo bên trong, liếc mắt nhìn nhau nói: ". . .Chị đột nhiên phát hiện, đến cả heo chị cũng không bằng."

Lục An An: "Đừng nói như vậy."

Lâm Nhược Tinh buồn bực nói: "Heo cũng đã ăn cơm rồi, chị đây còn chưa được ăn cơm nữa."

Lục An An: ". . . Em cũng vậy."

Hai người nhìn nhau, thật sự quá tủi thân mà.

Thật không nghĩ tới có một ngày, chất lượng sinh của các cô ấy sống còn không tốt bằng mấy con heo.

Bình Luận (0)
Comment