*
Lục An An vẽ một mẩu truyện tranh đơn giản.
Nhân vật chính là Thịnh Hành và fans hâm mộ.
Fans hâm mộ hỏi anh vì sao anhkhông vui nha.
Thịnh Hành mặt tối sầm lại không để ý tới.
Fans hâm mộ lại tiếp tục hỏi, vậy anh trai phải như thế nào mới vui vẻ lên được?
Là một mẩu truyện tranh nhỏ nhưng bởi vì cô biết vẽ nên mặc dù chỉ là vài nét bút đơn giản cũng dễ dàng phác hoạ ra sinh động, những câu từ cũng rất đáng yêu.
Thịnh Hành nhìn vào mấy bức tranh, thấp giọng hỏi: [ Tôi có thể đăng lên mạng không? ]
Lục An An: [ A? ]
Thịnh Hành: [ Không có gì, sao em còn chưa ngủ? ]
Lục An An: [ .. . . Thầy Thịnh đã vui hơn chưa? ]
Tay Thịnh Hành chống trán, mỉm cười nói: [ Rất vui, cảm ơn em. ]
Lục An An: [ Vậy em đi ngủ đây, thầy Thịnh nhớ luôn vui vẻ nhé! Tâm tình tốt sẽ càng đẹp trai hơn. ]
Thịnh Hành nhìn tin nhắn của Lục An An, trầm thấp nở nụ cười.
Dương Dương quay đầu lại nhìn, trong đầu một lần nữa hiện lên một suy đoán không có khả năng lắm.
Nhưng anh lại không dám đi nghĩ sâu.
Chuyện này. . . Không có khả năng đâu nhỉ? !
Đang suy nghĩ, Thịnh Hành nhìn vào người phía trước: “Nhìn đường."
"Ồ a."Dương Dương đáp một tiếng, thầm thở phào: "Anh Hành, tâm trạng của anh đã tốt hơn chút nào chưa?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh: "Không phải đang giận cậu, đừng có nghĩ nhiều như thế."
"Vâng."
Sau khi đến khách sạn, Thịnh Hành lại ném xuống một câu: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Dương Dương nhìn theo bóng lưng của anh, mơ mơ màng màng gật đầu: "Vâng ạ."
Cái tính khí này thật giống như lời anh Du nói, giống như phụ nữ thời kỳ mãn kinh, quá khó đoán.
Ngày hôm sau, sau khi Bùi Mạn Đông ăn cơm trưa xong liền rời đi.
Căn nhà nhỏ nhanh chóng quạnh quẽ đi nhiều.
Mấy ngày sau các khách quý tổ tiết mục mời tới đều ở chung rất thoải mái.
Nhìn vào cũng
khiến cho người ta cảm thấy cũng rất vui vẻ, không có chuyện gì khiến người tức giận.
Đến ngày cuối cùng ghi hình, mọi người đều rất không nỡ rời xa nhau.
Ở chung đã được nửa tháng, mọi người thật sự không nỡ bỏ.
Liễu Mộng Đình ôm Lục An An nói: "Chị thật không muốn xa em mà.”
Lục An An cười: "Chị Mộng Đình, sau này nhớ liên lạc nhiều nha."
"Chuyện đó là tất nhiên rồi."
Liễu Mộng Đình đưa tay lên nhéo nhéo gò má của cô, cười nói: "Về nhà đừng quên chị Mộng Đình nha."
“Nhất định không quên chị đâu.”
Mấy người ôm nhau nói lời từ biệt, còn tặng quà cho nhau.
Quà Lục An An chuẩn bị đều không phải là món quà lớn gì, đây là tổ tiết mục cố ý cho bọn họ nghỉ một buổi trưa để chuẩn bị.
Lúc mọi người tuyên bố đóng máy, các khán giả xem truyền hình trực tiếp đều bị bọn họ cảm động.
[ A, rốt cục chương trình cũng kết thúc rồi! ]
[ Ô ô ô ô đột nhiên cảm thấy rất muốn xem tiếp, sao lại kết thúc rồi, thế này những ngày tháng sau này bảo tôi phải sống như thế nào? ]
[ Ô ô ô ô, mấy người có thấy hay không, Lục Diên lại giơ tay lên xoa xoa đầu Lục An An! Cảnh tượng kia quả thật là tuyệt vời. ]
[ Hâm mộ quá đi, sau khi xem xong chương trình này, tôi quyết định thích Lục An An. ]
[ Tôi cũng vậy là! Lục An An thật sự rất tốt. ]
[ A a a a a a a a a thích Lục An An a! ]
[ Không nỡ rời xa tổ hợp năm người này, thật sự quá thích hợp. ]
Kể cả mọi người có không nỡ bỏ hơn nữa thì vẫn phải tạm biệt nhau.
Hết cách rồi, đời người chính là như vậy, có hợp cũng có tan.
Sau khi đóng máy, mọi người đều nhìn về phía các nhân viên công tác, khom lưng xuống: “Cực khổ rồi."
Nhân viên công tác cười: "Mọi người cực khổ rồi."
Lúc đóng máy là sáu giờ chiều, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Liễu Mộng Đình là người đầu tiên rời đi, cô ấy còn có lịch hẹn lên máy bay tới nơi khác công tác, không tới nhanh còn sợ trễ giờ.
Sau đó Đồng Hướng và Ngô Trạch Vũ cũng rời đi, Lục An An thì đi cùng Lục Diên.
Sau khi lên xe, anh Tiền nhìn hai người: "Chúc mừng đóng máy."
Anh ta nhìn về phía Lục An An: "An An, khoảng thời gian này em biểu hiện không tệ nha."
Lục An An cười: "Cảm ơn anh Tiền."
Đôi mắt của cô sáng lóng lánh nhìn Lục Diên: ". . . Lão đại, có phải là anh chuẩn bị quay về đoàn làm phim hay không?"
Lục Diên quay đầu nhìn cô: "Ừ, đêm nay em cùng anh về khách sạn chỗ đoàn làm phim bên kia đi, mai anh sẽ đưa em về trường học."
"Lão đại."
Hai mắt Lục An An long lanh nhìn Lục Diên: "Em có thể tới một chỗ khác không?"
Mí mắt Lục Diên giật lên, anh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Lục An An bây giờ muốn đi nơi nào.
"Không thể."
Lục An An: ". . . A."
Cô không vui nói: "Thật sự không được sao? Ngày mai em lại về cũng giống nhau mà, em đều đã lớn như vậy rồi."
Lục Diên nghe vậy cũng đau đầu: "Muốn gặp Thịnh Hành như thế sao?"
Lục An An sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Muốn nha."
Lục Diên: ". . ."
Không thể tin được, cảm thấy ngực lại bị đâm một đao.
Anh bất đắc dĩ nói: "Vậy để anh đưa em đi.”
"Không cần đâu không cần đâu."
Lục An An nói: "Em tự đi được mà, anh à, ngày mai không phải anh còn phải đóng phim sao?"
Lục Diên: "Đóng phim sao có thể quan trọng hơn an toàn của em, em có biết mình là một cô gái hay không, buổi tối không được chạy loạn khắp nơi!"
Lục An An: "Anh kiếm ai đó đưa em đi cũng được mà.”
Anh Tiền cũng gật đầu, nhìn về phía Lục Diên: ". . . Ngày mai em còn có một cảnh quay sớm, không thể lại lùi lại."
". . ."
Cuối cùng, Lục Diên đành kêu một người của công ty tới đón anh tới đoàn làm phim, để anh Tiền đưa Lục An An đi, chỉ có anh Tiền đưa cô đi Lục Diên mới cảm thấy yên tâm.
Lục An An là thật sự có chút nhớ Thịnh Hành.
Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy idol nha, thật muốn gặp anh.
Cũng bởi vì sắp phải về thành phố B rồi, nếu như bây giờ không đi tham ban, vậy đoán là sau này cô sẽ không có cơ hội nào nữa rồi.
( Tham ban: đến thăm đoàn làm phim, thường những diễn viên thân thiết hay đến thăm nhau, mang đồ ăn cho mọi người trong đoàn phim) -Một đoàn làm phim đang quay phim, không phải là người của đoàn nhưng lại đến thăm đoàn, hoặc quan sát bọn họ diễn, chế tác (Theo Baike) )
Dù sao thì. . . Cô ta cũng không biết một tháng sau mình có còn ở trên thế giới này hay không.
Chín giờ tối.
Thịnh Hành vừa kết thúc một cảnh quay, lúc chuẩn bị chạy tới chỗ đạo diễn bên kia, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Bên cạnh Dương Dương có một người đang đứng. Cô gái đó đội một chiếc mũ lưỡi trai yên lặng đứng ở nơi đó.
Rõ ràng không chỗ nào khiến người khác chú ý, nhưng Thịnh Hành chỉ một cái liếc mắt liền để ý tới cô.
Bước chân của anh dừng lại, sau đó chuyển hướng, nam diễn viên đi theo đằng sau sửng sốt một chút: "Thầy Thịnh, anh không đi tới chỗ đạo diễn bên kia sao?”
Thịnh Hành hoảng hốt vài giây, đột nhiên nở nụ cười: "Cậu đi qua đó trước đi, tôi có chút việc."
Nói xong, anh cũng không đợi nam diễn viên kia lên tiếng đồng ý, trực tiếp đi qua bên kia.
Nhìn theo bước đi còn thấy anh có chút sốt ruột.
*