Chương 137
Dương Dương nhìn thấy Thịnh Hành đi tới, vừa định hô lên: "Anh Hành, An —— "
Lời còn chưa nói ra hết, Thịnh Hành đột nhiên đưa tay lên gõ xuống đầu người đội mũ bên cạnh cậu ấy, thấp giọng hỏi: "Đến từ bao giờ?”
Dương Dương: ? ? ?
Lục An An ngửa đầu, lộ ra một đôi mắt như sáng phát sáng nhìn anh: "Thầy Thịnh!"
Bên trong giọng nói của cô tràn đầy kinh ngạc vui mừng: "Sao anh nhận ra em vậy?”
Thịnh Hành: "Ừm."
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tâm trạng của Thịnh Hành có chút vui vẻ, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Anh cúi đầu nhìn Lục An An : "Đến từ bao giờ?”
“Vừa mới tới thôi ạ.”
Lục An An bị anh nhìn đến độ có chút sốt sắng.
Cô không nói ra được nguyên nhân gì, nhưng cô thật sự cảm thấy căng thẳng, luôn cảm thấy ánh mắt này của Thịnh Hành có một chút xíu không đúng.
Cô hít sâu một hơi, môi mỏng dưới lớp khẩu trang cong lên: "Thầy Thịnh, đêm nay anh còn phải quay mấy cảnh phim nữa vậy?”
Thịnh Hành cúi đầu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới nói: “Còn hai cảnh nữa, em mới từ bên kia về?”
"Vâng ạ."
"Ai đưa em đến?"
"Anh Tiền ạ."
Đối thoại của hai người đêu đúng quy đúng củ, nói thật, người bên cạnh nghe ra cũng thấy không có vấn đề gì.
Nhưng Dương Dương ở bên cạnh nghe lại cảm thấy kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cậu ấy, Thịnh Hành không phải là người dông dài như thế.
Sau khi nói chuyện vài câu, đạo diễn ở bên kia gọi Thịnh Hành tới.
Thịnh Hành quay đầu lại ok một tiếng, lại Lục An An nói: "Đêm nay em về sao?”
“Mai em sẽ trở về thành phố B ạ."
Thịnh Hành gật đầu: "Chờ tôi một lúc nhé?"
Đôi mắt của Lục An An phát sáng nói: “Vâng ạ.”
Thịnh Hành nở nụ cười, nhìn về phía Dương Dương: "Dẫn em ấy tới phòng nghỉ đi.”
"Không cần đâu không cần đâu."
Lục An An nói: "Em đứng đây chờ là được rồi, có được không ạ?"
Thịnh Hành không có ý kiến gì, liếc nhìn Dương Dương một cái.
Rõ ràng anh gì cũng chưa nói, nhưng Dương Dương lại có thể đọc hiểu ánh mắt của Thịnh Hành, Thịnh Hành muốn cậu ấy chăm sóc Lục An An thật tốt.
Dương Dương vội vã gật gật đầu.
Bộ phim này của Thịnh Hànhrất xuất sắc, trước kia Lục An An đã từng nhìn thấy ảnh được công bố ở trên mạng, đều là một số ảnh chụp mơ hồ không rõ, có rất nhiều người còn đặc biệt chờ mong bộ phim này của Thịnh Hành, chỉ có điều phim truyền hình ấy mà, thời gian quay phim đều rất dài, hơn nữa thời gian chỉnh sửa hậu kỳ cũng không ngắn, hậu kỳ biên tập cũng khá là phiền toái, cho nên kể cả mọi người có chờ mong như thế nào đi nữa, đoán chừng cũng phải nghỉ hè sang năm mới chiếu ra.
Dương Dương sắp xếp cho Lục An An xong mới đi lấy đồ của tôi tới.
Sau khi Dương Dương rời đi, Lục An An nhìn chằm chằm Thịnh Hành biểu diễn không chớp mắt, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật thỏa mãn.
Idol của cô kia rồi, sau bao lâu không gặp anh vẫn đẹp trai như cũ.
Mỗi khi Thịnh Hành đóng phim đều rất nhập tâm, cô ta ở bên cạnh càng xem càng cảm thấy kinh ngạc.
So với lần trước khi cô nhìn thấy anh cùng quay phim với Lục Diên, hình như kỹ thuật diễn của Thịnh Hành lại tiến bộ rồi.
Lục An An mở to mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không thể lơ đi.
Sau khi quay xong hai cảnh cuối, đạo diễn còn kinh ngạc nhìn Thịnh Hành: "Hôm nay sao cậu đột nhiên bạo phát như thế nha?"
Thịnh Hành không hiểu nhìn đạo diễn: "Cái gì?"
Đạo diễn cười nói: "Chính cậu hiểu mà, hai cảnh quay này cậu bộc phát khả năng diễn quá mạnh mẽ."
Ông ấy nói: "Có tiến bộ."
Thịnh Hành nhàn nhạt cười: "Cảm ơn."
Đạo diễn nhìn chằm chằm anh một hồi, thấp giọng hỏi: "Tâm trạng của cậu nhìn còn không tệ nha?"
Thịnh Hành mỉm cười: "Suất diễn hôm nay đã kết thúc, không nên vui vẻ sao?"
Đạo diễn: ". . . Trước đây cũng không thấy cậu vui vẻ như vậy mà."
Thịnh Hành chỉ cười không nói.
Anh liếc nhìn: "Không có vấn đề gì, tôi đi tháo trang sức đây.”
"Đi đi."
Chờ sau khi Thịnh Hành tẩy trang xong đi ra ngoài, Lục An An đã ở bên ngoài chờ.
"Người đâu rôi?"
"Ở bên ngoài ạ."Dương Dương nói: "An An nói không thể đi cùng anh được."
". . ."
Lúc Thịnh Hành đi ra ngoài, Lục An An đang quay lưng lại với anh, đang nói chuyện điện thoại với người khác. Là Lục Diên điện thoại tới.
"Trở về khách sạn sao?"
Lục An An: ". . . Bây giờ còn sớm mà."
Cô bất mãn nói: "Mới mười giờ đã phải trở về khách sạn sao?"
Lục Diên: "Em không biết nhà chúng ta giờ đóng cửa là tám giờ à?"
Lục An An: "? ? ?"
Cô ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm tối như mực, bất đắc dĩ nói: "Anh à, anh đừng có gạt em như thế nha."
Lục Diên hừ một tiếng, chua chua nói: "Rốt cuộc Thịnh Hành có cái gì tốt?"
Lục An An cười: "Chính là rất tốt nha."
"Chẳng lẽ anh của em không được à?”
Lục An An đau đầu: "Cả hai người đều tốt mà, chỉ là đối với em ta mà nói thì không giống nhau, hơn nữa em với anh vừa rồi còn cùng nhau quay tiết mục bảy ngày lận, lẽ nào anh không chán em sao?”
Lục Diên: "Em chán anh à?"
Lục An An: ". . . Lão đại à, thiết lập của anh sụp đổ rồi anh có biết không, fans của anh có biết anh như vậy không?”
Lục Diên nghẹn lời: "Mười một giờ nhất định phải trở về khách sạn."
"A."
Lục An An bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là Chị Nhược Tinh không để ý tới anh hay không? Cho nên giờ này rồi anh còn có thời gian gọi điện thoại cho em.”
"Lục An An!"
Tiếng nói vừa dứt, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
Lục An An sợ hãi, vội vàng nói: "A, cứ như vậy đi, anh trai ngủ ngon."
Vừa mới dập máy, Lục An An quay người lại liền đụng phải khuôn mặt của Thịnh Hành.
Cô sợ hãi mất ấmy giây, trợn to mắt nhìn Thịnh Hành: ". . . Thầy Thịnh, anh tới từ lúc nào vậy?”
Thịnh Hành liếc nhìn biểu cảm sợ hãi của cô, môi khẽ cong: "Vừa tới thôi, nói chuyện với người trong nhà sao?”
". . . Ưm."
Lục An An nhỏ giọng nói: "Phải đi sao?"
"Đi thôi."
Thịnh Hành nhìn cô: "Ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi ạ."
Thịnh Hành gật đầu: "Vậy cùng thầy Thịnh ăn thêm không?”
Nghe vậy, Lục An An không chút do dự gật đầu: "Được ạ."
Hai người đi lên xe, Lục An An có chút bất an nhìn ra bên ngoài: "Thầy Thịnh, anh không sợ bị người chụp ảnh lại sao?"
Thịnh Hành: "Không sao đâu, yên tâm đi."
". . . Vâng ạ."