Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 141

Chương 141 -
Chương 141 -

*Chương 141

Thường Thiến: [ Khách khí cái gì, tớ đã mua quà cho cậu rồi, lần sau gặp mặt sẽ đưa cho cậu.]

Lục An An: [ Ok. ]

Hai ngày nói chuyện một hồi Thường Thiến mới đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Lục An An chống cằm nhìn bên kia một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Diên còn đang được chuyên viên trang điểm bổ trang, ở bên cạnh còn mấy nhân viên công tác vây quanh.

Cô đang nhìn chằm chằm, anh Tiền không biết từ chỗ nào xông ra, nói với cô: "An An, ăn một chút đi."

Lục An An cúi đầu, cười hỏi: “Đây là gì thế ạ?”

Anh Tiền cười tủm tỉm nói: "Mỳ đó, ở đây chỉ có loại này thôi.”

Anh ta nói: "Ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều người chúc mừng em, anh Tiền cũng không cái gì tốt tặng cho em, đành làm cho em một bát mì đi.”

Thực ra anh ta muốn tặng cô một bát mỳ trường thọ nhưng ở chỗ này lại không có.

( GÓC VĂN HOÁ

Mỳ trường thọ 长寿面 Chángshòu miàn

Sinh nhật là thời khắc vô cùng quan trọng trong đời người. Trước đây, người Trung Quốc không ăn bánh gato sinh nhật, mà ăn một bát mì trường thọ. Do sợi mì vừa dài “长”/ cháng/ vừa mảnh“瘦”/ shòu/ phát âm giống với trường thọ“长寿” /chángshòu/ nên được gọi là mì trường thọ, ý nghĩa chính là hy vọng người đón sinh nhật có thể sống lâu trăm tuổi.

Người Trung Quốc thường thêm một quả trứng gà vào mì trường thọ, vì trứng gà có hình tròn, tượng trưng cho sự viên mãn. Cũng có người nói, trứng gà tượng trưng cho sinh mạng. Mì trường thọ và mì thường không giống nhau lắm, sợi mỳ trường thọ thường tương đối dài. Khi ăn mì trường thọ, phải ăn một hơi hết cả sợi mì và trước khi đưa mì vào miệng, không được cắn đứt sợi mì. Nét độc đáo trong văn hoá này ngày nay vẫn được người Trung Hoa duy trì và mang ý nghĩa đặc biệt trong đời sống tinh thần của họ. )

Lục An An cong môi cười, nhìn anh: “Cảm ơn anh Tiền."

Anh Tiền: "Em nếm thử trước đi, cáu này không phải do anh làm, anh đặt ở bên ngoài đó.”

“Vâng ạ”

Lục An An ở một bên ăn mỳ, Lục Diên bên kia đã chuẩn bị xong xuôi cho phân cảnh tiếp theo.

Bởi vì là cảnh quay tối, ai nấy đều đã mệt rồi nên đều muốn có thể kết thúc sớm một chút.

Đạo diễn nhìn về phía Lục Diên: "Đợi lát nữa cậu bay từ bên kia đến, nhớ tạo dáng nhẹ nhàng như gió lượn nhé.”

Lục Diên cười: "Được."

Đạo diễn nói: "Trước tiên diễn thử một chút đi.”

Nói xong, đạo diễn nhìn về phía nhân viên công tác bên kia: "Đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?"

"OK!" Cảnh quay bắt đầu.

Lục Diên bị dây cáp từ từ kéo lên đến giữa không trung, cảnh diễn lần này là một cảnh chiến đấu, khi trời tối anh phải từ bên này bay đến bên kia, sau đó giết chết vai phụ.

Cảnh này cần phải có khí thế, lại cần phải bảo trì loại cảm giác dễ như bỡn, biểu cảm của anh không thể biến hóa quá rõ ràng, thiết lập nhân vật không thể sụp đổ. Mấy người thử đi thử lại nhiều lần, Lục An An nhìn đến lo lắng.

"Đạo diễn yêu cầu thật cao quá đi."

Anh Tiền ở bên cạnh cắn hạt dưa: “Không phải đạo diễn yêu cầu cao, là Lục Diên yêu cầu cao."

Lục An An: ". . . Nói cũng đúng."

Lát sau, cảnh diễn này liền bắt đầu chính thức quay chụp.

Chỉ có điều một lần lại một lần, đến lúc Lục Diên đều mệt đến thở hồng hộc cảnh diễn này còn chưa kết thúc.

Lục An An nhìn đến độ ngáp một cái.

"An An, nếu không em đi theo anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi?"

Anh Tiền nói: "Khách sạn bên này không quá xịn nhưng ở lại một đêm cũng tạm, em chịu đựng một chút nhé.”

Lục An An dở khóc dở cười: "Em không chê gì đâu.”

Cô nhạt nhẽo nói: "Như nào cũng được ạ."

Anh Tiền quay đầu nhìn cô, đưa tay lên sờ đầu của cô, than thở: "Thực sự là lớn rồi."

Lục An An cong môi cười.

Lát sau, Lục Diên liền từ bên kia đi tới.

Cảnh diễn này tạm dừng, đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi một chút, bảo anh đi qua diễn tập với Tiết Du Tâm một hồi để tìm cảm giác.

"Lão đại, anh có mệt không?"

Lục An An nhỏ giọng hỏi.

Lục Diên cúi đầu nhìn cô: "Ăn no chưa?"

"Rồi ạ."

Lục Diên nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi: “Sao em đột nhiên lại muốn tới chỗ này?"

Vẻ mặt Lục An An vô tội: “Không phải em đã nói rồi sao, em nhớ anh mà."

Lục Diên nghẹn lời, trên dưới đánh giá cô một cái: "Em cảm thấy anh sẽ tin sao?"

". . ."

Lục An An nghiêm túc nói: "Em nhớ anh nên mới tới mà.”

Lục Diên khẽ cười, đưa tay lên vỗ vỗ đầu cô, nói: "An An."

"Dạ?"

Lục Diên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của cô giây lát, không hé răng.

Nói không được, cả tối nay mí mắt của Lục Diên vẫn luôn nháy liên tục, anh luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra, tâm tư cũng không thể nào tập trung được, cứ có cảm giác tối nay sẽ phát sinh một chuyện gì đó quan trọng.

Nhưng lúc này Lục An An lại đang trước mắt anh, kể cả có xảy ra cái gì, Lục Diên cũng sẽ có biện pháp giải quyết.

Anh sẽ không để cho bi kịch một lần nữa xảy ra.

Anh đưa tay sờ lên mí mắt vẫn luôn nhảy lên, hít sâu một hơi nói: "Em ở đây đợi thêm lát nữa đừng đi đâu cả, đợi anh quay xong hai cảnh phim này chúng ta cùng nhau trở về khách sạn."

Lục An An cười gật đầu: "Được ạ."

Lục Diên một lần nữa bị đạo diễn gọi lại.

Lục An An vẫn luôn ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến cảnh quay của Lục Diên và Tiết Du Tâm quay xong đã là mười giờ.

“Mệt quá đi.”

Tiết Du Tâm nhìn Lục An An nói: "Thầy Lục thật sự quá xoi mói."

Lục An An an ủi chị ấy: “Cô Tiết cực khổ rồi."

Tiết Du Tâm nhìn cô: "Nếu không em qua bên kia xem đi, cảnh quay vừa rồi của bọn chị cũng không tệ lắm."

"Có khi nào quấy rầy mọi người không ạ?"

“Không đâu.”

Tiết Du Tâm nhận nước trợ lý đưa tới, cười nói: "Đạo diễn của bọn chị còn đang ngồi đó mà, có thể quấy rầy cái gì được chứ?"

Lục An An suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Thế được ạ."

Tính ra, bên kia của đạo diễn hẳn là nơi an toàn nhất mới đúng.

Cô đi theo Tiết Du Tâm tới chỗ đạo diễn, ông ấy đang thừa thế xông lên, muốn Lục Diên quay thêm một phân cảnh khác.

Cô nhìn Lục Diên lại một lần nữa bị kéo lên, cả trái tim cũng bị treo lên cao.

Lục An An chờ ở bên cạnh đạo diễn, trong lúc anh chuẩn bị quay cảnh mới thì xem lại phân cảnh mà hai người kia vừa diễn, chỉ cảm thấy hai người biểu diễn rất hay.

Không thể không nói, dáng vẻ cổ trang của Lục Diên trong bộ phim thật sự rất đẹp mắt, đặc biệt là khi anh mặc bạch y tung bay, vô cùng đẹp trai.

( bạch y: quần áo trắng )

Lục An An đang nhìn chằm chằm, điện thoại di động cầm trong tay đột nhiên rung lên.

Cô vừa cúi đầu liền thấy, vậy mà lại là Thịnh Hành gửi tin nhắn tới.

Thịnh Hành: [ Lục An An. ] Lục An An sửng sốt, không hiểu Thịnh Hành đột nhiên gọi cô như vậy là vì sao.

Cô lo sợ bất an nhắn lại mấy dấu chấm hỏi.

Thịnh Hành: [ Em đang ở nhà sao? ]

Lục An An: [ Không ạ, thầy Thịnh có chuyện gì vậy, anh tìm em có việc gì sao? ]

Thịnh Hành nhìn tin nhắn trả lời của cô, cũng không biết mình có chuyện gì, anh chỉ cảm thấy một cảm giác không thoải mái lúc ẩn lúc hiện.

Liền ngay sau khi quay xong tìm tới cô gái nhỏ, muốn tâm sự một chút cho an tâm.

Thịnh Hành: [ Không có chuyện gì, thầy Thịnh có chút buồn chán mà thôi, em có rảnh nói chuyện phiếm với thầy Thịnh không? ]

Sau khi gửi tin nhắn này đi, Thịnh Hành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại —— đối phương đang nhập văn bản. . . Màn hình hiện lên mấy chữ này nhưng anh vẫn luôn không nhận được tin nhắn gì của cô.

. . .

Lục An An vừa định đap lại tin nhắn của Thịnh Hành, nhiên nghe thấy người bên cạnh kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Vị trí này không đúng! Vị trí bay của Lục Diên không đúng!"

Cô sửng sốt từ điện thoại di động ngẩng đầu lên nhìn sang, Lục Diên vốn nên bay về phía này bây giờ lại đang bay chếch qua một bên, mà nơi anh đang lao tới tất cả đều là đá tảng cứng rắn.

Ngay sau đó, Lục An An đầu óc trống rỗng, hình như bên tai cô có rất nhiều giọng nói, có tiếng gào của đạo diễn, có tiếng kêu của các nhân viên công tác, ai nấy đều hô lên muốn các nhân viên công tác nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.

Nhưng hình như tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.

Chờ tới lúc mọi người kịp phản ứng thì chỉ nhìn thấy một bóng người chạy như bay tới bên kia, trở thành ‘đệm lưng’ cho Lục Diên, lại sau đó, không có bất kỳ âm thanh gì nữa.

*

Bình Luận (0)
Comment