Chương 143
[ Ô ô ô ô tôi là nhân viên công tác trong đoàn làm phim, chuyện này tôi biết, tối nay Lục An An tới tham ban Lục Diên, nghe nói là tới đưa đồ cho Lục Diên, sau đó lúc đạo diễn hô lên phương hướng dây cáp không đúng, không đợi Lục Diên té xuống cô ấy đã chạy nhanh hơn bất luận người nào tới chỗ anh ấy, lúc Lục Diên rơi xuống cô ấy liền thành đệm thịt cho anh. ]
[ Cmn! ! ! ]
Trên mạng mỗi người nói một kiểu.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện này là thiệt hay giả.
Toàn bộ fans của Lục Diên và Lục An An đều lo sợ bất an, điên cuồng @ công ty, muốn nhận được một câu trả lời hợp lý, muốn xác định xem bọn họ hiện tại thế nào rồi.
Ai nấy đều muốnmuốn biết bọn họ rốt cuộc như thế nào rồi.
Cả một đêm này, trên Weibo không yên ổn, tại bệnh viện cũng giống như vậy.
*
Tại bệnh viện, có hai người bị đưa vào trong phòng cấp cứu.
Tất cả mọi người đều khẩn cấp xử lý các vết thương, thần kinh ai nấy đều căng chặt lên.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, không rời mắt khỏi ánh đèn giải phẫu.
Anh Tiền cảm thấy mình thật muốn điên rồi.
Người cũng đã ở trước mặt mình, vì sao lại để bọn họ gặp chuyện không may như vậy! !
Anh ta vô cùng tự trách.
Trợ lý ở một bên đã khóc đỏ ngầu cả mắt, hoàn toàn chưa thể phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi.
Bọn họ đã dùng thời gian nhanh nhất đưa hai người tới Bệnh viện nơi tốt nhất nhưng vẫn vô cùng sợ hãi.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Đây là hai sinh mệnh đang sống sờ sờ đó.
Anh Tiền hít sâu, muốn giảm bớt hơi thở gấp gáp của mình.
Anh ta không thể loạn được, anh ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Bây giờ điện thoại di động của anh ta đã bị gọi tới muốn nổ luôn rồi.
Anh Tiền nhìn vào tên người gọi tới, là cha Lục.
Anh đè lại hô hấp của mình, ấn nhận cuộc gọi.
"Tiểu Tiền, An An và Lục Diên đâu?"
Anh Tiền nhịn lại nước mắt, giọng nói khàn khàn nói: "Bọn họ đang ở trong phòng cấp cứu, chú đừng gấp, chú bảo dì cũng đừng gấp, cứ từ từ tưới đây, bọn cháu đều đang ở trong bênh viện, cháu sẽ ở đây nhìn bọn họ.”
Mẹ Lục lúc này đã tan vỡ đến muốn ngất đi, cha Lục nhịn đau đáp một tiếng: "Chú biết rồi, chau cũng đừng gấp, bọn chú bây giờ sẽ đi qua đó, tình hình bên kia như thế nào rồi.”
Anh Tiền hít sâu một hơi, nói: "Lục Diên còn may, nhưng An An. . .Lúc em ấy tới bệnh viện, hô hấp đã bất ổn."
Anh ta từ từ nhắm mắt, một lúc sau mới cắn răng nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Em ấy, có chút nguy hiểm."
Cha Lục nặng nề đáp một tiếng: "Cô chú bây giờ đã tới sân bay rồi, đang chuẩn bị lên máy bay, khi đến nơi chú sẽ gọi cho cháu.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, cha Lục liếc nhìn bầu trời tối như mực bên ngoài.
Một đêm này, không sao không trăng, bầu trời đêm đen đặc không có bất kì thứ gì.
Thậm chí ông còn tự hỏi, không biết có phải là đời trước mình đã làm ra chuyện sai lầm gì hay không, để cho đời này con cái của mình phải nhận trừng phạt thay mình.
Ông ấy tình nguyện là mình gặp chuyện không may, cũng không muốn hai đứa con của mình có chuyện gì.
. . .
Nhưng ông cần phải bình tĩnh lại.
Tâm trạng của ông không thể xụp đổ đcm thậm chí ông còn phải bình tĩnh hơn nữa, bình tĩnh để xử lý tất cả chuyện.
Đường Nghi cũng ngay lập tức chạy tới sau khi nhận được tin tức, cùng cha Lục và mẹ Lục tới bệnh viện.
Tại bệnh viện, anh Tiền và đoàn làm phim đã vận dụng tất cả mọi người, nỗ lực vây quanh tầng tầng bệnh viện này, không cho phóng viên đi vào loạn.
Chỉ tiếc, hình như vĩnh viễn không ai có thể ngăn cản được phóng viên.
Bọn họ luôn có đủ các loại biện pháp để có thể đi vào chụp trộm.
Cả một đêm dài ánh đèn led phòng giải phẫu đều không tắt.
Trán các bác sĩ bên trong phòng giải phẫu đã tràn đầy mồ hôi, nhưng bọn họ không dám thư giãn một chút nào, không dám thả lỏng một chút nào.
Lúc Lâm Nhược Tinh vừa đến cửa bệnh viện đã bị các phóng viên ùa lên vây quanh.
Cô không hề làm rất cứ hóa trang giấu diếm nào, cẳ gương mặt trắng bệch xuất hiện.
"Nhược Tinh."
"Nhược Tinh, tại sao cô lại đến bệnh viện?"
"Nhược Tinh cô và Lục Diên thực sự là quan hệ bạn bè trai gái sao?"
Các phóng viên chen chúc nhau lao lên.
Lâm Nhược Tinh lúc này không có tinh thần gì để đối phó với bọn họ, vừa muốn né tránh phóng viên nhưng lại thấy mình thật sự không có cách nào thoát ra.
Đúng lúc này, ở đằng sau có tiếng phanh xe thắng kít lại, đồng thời có một tiếng đóng cửa xe vang lên.
Các phóng viên quay đầu nhìn sang, là Thịnh Hành.
Gương mặt Thịnh Hành lúc này, anh đi tới bên cạnh Lâm Nhược Tinh.
"Thịnh Hành, tại sao anh cũng tới chỗ này, anh tới đây xem Lục Diên hay là. . ."
Lời của vị phóng viên kia còn chưa nói hết, microphone đã bị Thịnh Hành đoạt mất. Các cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp liền nhìn thấy vẻ mặt tàn bạo của Thịnh Hành, sắc mặt lạnh nhạt cực kỳ.
So với bất kỳ lần nào trước đó đều khó gần hơn rất nhiều.
Anh liếc nhìn vị phóng viên kia, đột nhiên ném microphone ra ngoài, gào lên một tiếng: "Cút!"
Bảo vệ của bệnh viện tới hỗ trợ để hai người thuận lợi tiến vào bệnh viện.
Mà trên lúc này các fans ở trên mạng cũng đều rất quan tâm tới chuyện này, hơn nữa bọn họ còn không hề cảm thấy Thịnh Hành quá đáng.
Lúc Thịnh Hành cầm microphone lên sau đó mắn tên phóng viên kia, mọi người còn nhất trí khen ngợi.
[ Ô ô ô ô ô ô đúng là anh trai nhà tôi mà! ! ! Quá ngầu. ]
[ Trời đất ơi, mấy tên cẩu tử này thật không phải là người mà! Người ta vẫn còn đang cấp cứu ở trong bệnh viện, sao lại cứ hỏi lung tung thế chứ, tôi biết ai cũng muốn được phỏng vấn nhưng vẫn nên chờ tình hình có chuyển biến đã chứ.]
( cẩu tử: cách nói theo ý khinh miệt phóng viên )
[ Ô ô ô ô khóc! ]
[ Anh trai quá tốt rồi, Lâm Nhược Tinh cũng vậy. ]
[ Thực ra tôi cảm thấy hai người này vì bạn tốt nên mới tới đây, ô ô ô ô mấy người có thấy mắt Lâm Nhược Tinh đã sưng đỏ lên rồi hay không, mắt của Thịnh Hành cũng đều đỏ hồng tơ máu, vừa thấy liền biết đã bất chấp cả đêm chạy tới, dưới tình huống này, Thịnh Hành chỉ nói một câu ‘cút’ đã là rất nể tình rồi. ]
[ Đã sắp hết đêm rồi, ô ô ô ô còn không có tin tức mới gì sao? ]
[ Van cầu trời cao phù hộ, Lục Diên và Lục An An nhất định phải bình an trôi qua.]
[ Đừng gặp chuyện không may mà, ô ô ô ô ô ô! ]
Các fans hâm mộ trên mạng đều bắt đầu cầu nguyện trên diện tích lớn.
Chỉ cần là người bình thường một chút, đều sẽ không muốn nhìn thấy bọn họ gặp chuyện không may.
Bọn họ còn trẻ tuổi như thế, xinh đẹp như thế, lại tốt bụng như thế, vì sao chuyện như vậy lại rơi vào trên người bọn họ.
Lục Diên là người dịu dàng như vậy, có tài hoa như vậy, lại toàn năng như vậy, tại sao anh lại gặp phải truyện như vậy.
Còn về Lục An An, mặc dù không hiểu rõ nhưng bọn họ cũng biết cô là một cô gái đáng yêu, hôm nay cô gái đó mới chỉ hai mươi tuổi, không có bất kì ai muốn ngày này lại trở thành ngày giỗ của cô.
Không muốn.
Các fans còn đang chờ đợi để được vượt qua sinh nhật đầu tiên cùng cô mà.
Cô ta mới tiến vào trong giới không đến một năm, các fans hâm mộ đều muốn được trải qua sinh nhật đầu tiên với cô, tại sao lại phải để cô nhận phải thống khổ như vậy? !
Bất kể là ai, kể cả người không phải là fans của Lục Diên và Lục An An đều khát vọng bọn họ bình an.
————
Lúc đi lên tầng, Lâm Nhược Tinh còn trượt chân té lộn mèo một cái.
May có Thịnh Hành nhanh tay kéo lại.
Giọng nói của anh trầm thấp mà nặng nề, không có chút tức giận nào: "Có ổn không?"
Lâm Nhược Tinh đáp một tiếng : "Tôi không sao.”
Cô cúi đầu sờ soạng nước mắt lại rơi xuống, chua xót nở nụ cười nói: "Anh ấy còn chưa ngã xuống, tôi cũng sẽ không ngã.”
Thịnh Hành nghe thấy lời này, hết sức chua xót.