Chương 144
Lục Diên được đưa ra đầu tiên.
Lâm Nhược Tinh vừa tới liền thấy anh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Sinh Mệnh không còn gì đáng ngại nữa.” Bác sĩ nói với mọi người: “Cậu ấy bị thương ở trên vai, phía sau lưng, và gãy tay, nhưng những chỗ này chỉ cần được điều dưỡng một thời gian là được…”
Bác sĩ nói ra một tràng những chuyện cần chú ý, cuối cùng mới nói: "Nhưng có một chuyện tôi phải nói, cậu ấy vẫn luôn hoon mê không tỉnh.”
Bác sĩ liếc nhìn mọi người nói: "Có vẻ như cậu ấy không muốn tỉnh lại."
Lâm Nhược Tinh hít vào một hơi, sau khi nghe thế thì không đứng vững lảo đảo một chút.
May có anh Tiền ở bên cạnh để cô vịn vào.
Đúng lúc này cha Lục mẹ Lục cũng đã đến, hai người còn mang theo cả một đoàn đội chuyên nghiệp.
Mẹ Lục được Đường Nghi dìu tới ngồi lên trên ghế, nước mắt của bà vẫn chảy mãi không dừng: "Hai mươi tuổi, con bé mới chỉ hai mươi tuổi, thật sự muốn đi tiếp khó đến thế sao?”
Sau khi Lục An An được tìm về cô đã bị tiên đoán không thể sống lâu, bản thân cơ thể của cô cũng yếu, thêm vào chuyện hằng năm sinh bệnh, thầy tướng số đã phán cô là sẽ sống không quá hai mươi tuổi, trừ phi có kỳ tích xảy ra.
Lần nằm viện trước của cô các bác sĩ cũng đã phán định không thể chữa trị được, khi đó mẹ Lục còn thật sự cho rằng...
Mặc dù sau đó con gái tỉnh lại có chút quái quái, thế nhưng bất kể cô có kỳ quái như thế nào thì chỉ cần cô còn sống, chỉ cần cô còn ở bên cạnh mình, bà đã rất mãn nguyện rồi.
Bà không có bất kì mong ước xa xôi gì, bà chỉ hy vọng Lục An An sống sót.
. . .
Tất cả những người đứng trong hành lang, không một người lên tiếng.
Không ai biết nên an ủi bà như thế nào khi chuyện đã thành ra như vậy.
————
Lục An An cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ.
Giấc mơ này thật sự rất dài rất dài, có rất nhiều chuyện cô hình như chưa từng trải qua, có những hình ảnh cô chưa thấy bao giờ xuất hiện.
Có cảnh cô và Lục Diên khi còn bé.
Lúc nhỏ dung mạo Lục Diên cũng rất đẹp trai, còn cô thì mũm ma mũm mĩm, trắng trẻo lại non nớt, cô thường xuyên ôm lấy bắp đùi Lục Diên, ngày ngày gọi anh trai anh trai.
Lục Diên cũng rất thích mang theo cô bên cạnh, hai anh em thường xuyên chơi cùng nhau, cha mẹ hai người đối với việc cảm tình của hai anh em tốt như vậy đều vô cùng vui vẻ, bọn họ đều rất vui khi Lục Diên quan tâm tới em gái.
Gần như Lục An An muốn gì Lục Diên đều đồng ý.
Hình ảnh xoay chuyển một cái, chuyển đến ngày đó Lục Diên dẫn Lục An An đi ra ngoài chơi.
Bạn học của Lục Diên cũng cùng đi chơi với bọn họ, người ấy còn nhéo nhéo mặt của cô, cảm thấy rất thú vị.
Lát sau, Lục Diên bị bạn học kéo đi chơi game, khi đó trò chơi trên máy chơi game đang rất lưu hành.
Lúc Lục An An muốn đi vệ sinh, cô kéo tay Lục Diên hô: Anh trai, em muốn đi vệ sinh.
Lục Diên mải chơi chỉ nhìn cô một cái, nói: An An chờ anh một lát có được không, anh trai đánh xong trận này sẽ đưa em đi.
Lục An An không chịu.
Lục Diên vừa định đứng dậy, bạn học của anh lại quay sang gọi: “Lục Diên, nhanh, đừng phân tâm nữa, sắp thua rồi."
Sự chú ý của Lục Diên trong nháy mắt bị kéo về.
Anh nói hai câu trấn an Lục An An, bảo cô đứng đợi anh hai phút.
Nhưng cô từ nhỏ vẫn luôn được anh trai cưng chiều lớn lên, làm sao có khả năng đồng ý đứng chờ.
Cô không hề muốn chờ một chút nào, Lục Diên không đi cùng, vậy cô tự đi, cô quay người đi về phía toilet bên kia.
Chỉ có điều cô đi mãi đi mãi, sao mãi mà không tìm thấy toilet vậy nhỉ.
Cuối cùng Lục An An gặp được một người đàn bà trên đường, bà ta nói có thể đưa cô đi toilet, đến lúc tỉnh lại lần nữa, Lục An An đã nằm ở trong một buồng xe đóng kín, xung quanh đều là những đứa nhỏ có tuổi không xê xích bao nhiêu so với cô.
Mọi người đều đang khóc lóc kêu gào, cô cũng giống bọn họ vậy, cô muốn anh trai, cô không muốn ở đây với mất người bạn nhỏ này đâu.
Khóc mãi khóc mãi, bọn họ thật sự rất ầm ĩ.
Khiến cho người bên ngoài không vui chút nào, người kia cầm một chiếc que, vung lên đánh lên trên người bọn họ, vừa đánh vừa nhắc nhở răn dạy không cho khóc nữa.
Nếu như khóc tiếp thì sẽ bị ném ra khỏi xe.
Mọi người đều bị doạ đến không dám lên tiếng.
Lục An An cũng giống thế, cô ngước đôi mắt to ướt nhẹp của mình lên nhìn về phía người phụ nữ kia, lúc này đã đau đến không thể khóc ra được.
lại tiếp sau đó, hình như Lục An An nhìn thấy chuyện mấy năm trước cô phải bôn ba ở bên ngoài.
Cô bị đưa vào trong một thôn nhỏ xa xôi, được hai vợ chồng xa lạ nhận nuôi, đó là một đôi vợ chồng không có con cái gì, nghe bảo nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái.
Ban đầu hai người kia đối xử với Lục An An cũng không tệ lắm, chờ tới khi cô ấy hơi lớn hơn một chút, bọn họ bắt đầu muốn ở nhà hưởng phúc, bắt Lục An An làm tất cả mọi việc, nhóm lửa nấu cơm làm thức ăn, thậm chí cô ấy còn phải ra ruộng làm việc, thời gian ngủ một ngày không nổi sáu tiếng, chỉ cần cô có chút lười biếng, bọn họ sẽ đánh cô không nương tay.
Khi đó cô ấy mới biết vì sao bọn họ lại mua cô ấy về.
Bọn họ không hề thích có con một chút nào. Chẳng qua chỉ là cảm thấy nếu nuôi một đứa con gái thì lớn một chút nó có thể giúp mình làm việc nhà, thậm chí chờ tới khi con gái tầm mười mấy tuổi còn có thể gả ra ngoài, khiếm lời một khoản tiền.
Đây mới là mục đích của bọn họ, sau đó, Lục An An bỏ trốn.
Nhưng khi đó cô căn bản không có nơi nào để đi, đến cuối cùng, đôi vợ chồng kia đột nhiên qua đời, cô bị đưa vào cô nhi viện.
Cô ấy không có bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận, cô ấy chỉ có thể vào cô nhi viện.
Nơi cô ấy bị đưa tới quá hẻo lánh, cũng quá xa xôi.
Cách thành phố B thật sự rất xa, căn bản cô ấy không thể về được.
Khi đó, anh trai của cô tên Lục Diên, nhà của cô ở thành phố B, chẳng qua người tên Lục Diên nhiều như vậy, thành phố B lại lớn như thế, chỗ cô ấy sinh sống lại quá lạc hậu hẻo lánh, tin tức căn bản không truyền ra được.
Huống chi, cô ấy cũng không có tiền.
Đợi đến lúc tin tức của cô truyền ra ngoài, cô đã sinh hoạt ở cô nhi viện được mấy năm.
Không biết có phải vì đoạn thời gian sinh hoạt trước kia quá đau khổ hay không, khi cha Lục mẹ Lục tìm thấy cô, Lục An An gầy trơ cả xương, nhìn giống như một bà lão tám mươi tuổi, các đường mạch máu nổi lên rõ ràng, nhìn vô cùng đáng sợ.
Sau đó, cô ấy được đưa về nhà.
Cha mẹ luôn cẩn thận từng li từng tí với cô ấy, chỉ sợ làm ra sai lầm gì, cô ấy cũng biết được anh trai của mình đã trở thành đại một minh tinh, ở bên ngoài còn vô cùng lợi hại.
Lớn lên cũng vô cùng đẹp trai.
Chẳng qua mỗi khi cô nhìn thấy anh trai đều sẽ gặp ác mộng.
Những chuyện cô ấy không bao giờ muốn nhớ lại kia, mỗi khi nhìn thấy Lục Diên đều sẽ ùa về. Những hồi ức đó trong nháy mắt tràn vào trong óc cô ấy, cô ấy rất muốn thoát khỏi nó, thế nhưng không lần nào có thể tránh được.
Lục An An bắt đầu tránh mặt Lục Diên.
Cô ấy không thích anh trai của mình nữa.
Nếu như không phải vì anh, vậy cô ấy cũng sẽ không như bây giờ, cô ấy sẽ không không được đi học, mỗi khi cô ấy đọc sách trước cả lớp đều bị bạn học chế nhạo vì tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn, cô ấy cũng không biết tiếng Anh, các bạn học xung quanh đều vô cùng xuất sắc, ai nấy đều trắng trẻo sạch sẽ, lại còn biết đủ loại tài nghệ.
Chỉ có cô ấy là cái gì cũng không biết.
Ở trong trường học, cô ấy chính là một ngoại tộc.
Vì thế, cô ấy muốn học các môn học sở trường khác, cô áấy muốn mình có nhiều tài nghệ hơn.