*Chương 158
Đến cuối cùng, Lục Diên còn lên lớp Lục An An một bài.
Tên bài giảng là —— chọn kịch bản tốt cũng là một loại tu dưỡng nghề nghiệp của diễn viên.
Lục An An còn phun tào lên vòng bạn bè một trận, đại ý nói là Lục Diên bản thân không thích đi đóng phim nhưng lại có rất nhiều yêu cầu.
( Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, nhổ nước bọt, chửi rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm. )
Bị Lục Diên nhìn thấy còn mắng cho một trận.
...
Trong khoảng thời gian đợi tay bình phục, mỗi ngày Lục An An đều tìm niềm vui trong đau khổ như vậy.
Chờ tay của cô khỏi rồi, Lục Diên vẫn như cũ không yên tâm, lo lắng bắt cô đi tới chỗ bác sĩ kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần mới yên lòng.
Hai anh em cuối cùng cũng coi như đã khỏe lại.
Thời gian cũng từ từ trôi qua, từ mùa xuân chuyển qua mùa hè, thậm chí chỉ một cái nháy mắt đã đến đầu thu.
Đến khi hai người có thể tự do hoạt động, chỉ cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài vô cùng xinh đẹp.
Lục An An hít sâu một hơi, không chịu đựng được nữa nói: "Rốt cục cũng được tự do rồi."
Lục Diên nở nụ cười, đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của cô nói: “Sau này đừng kích động như thế nữa."
"Sẽ không."
Lục An An nhìn anh: “Anh.”
"Sao?"
Lục An An nghiêm túc nhìn anh nói: "Anh đừng áy náy nữa nhé, chuyện đó không phải là lỗi của anh.”
Cái đề tài này, hai người cho tới bây giờ chưa từng đề cập tới.
Mỗi lần Lục An An vừa nhắc tới, Lục Diên đều theo bản năng tránh né, trốn tránh không muốn nói tới, anh căn bản không muốn nghe Lục An An nhắc tới chuyện này.
Nhưng Lục An An biết rõ, mặc dù Lục Diên tỉnh lại, nhưng vẫn luôn không thể bước qua lằn ranh kia.
Nếu như có thể bước qua, cũng không đến nỗi sẽ mỗi ngày đều vội vã cuống cuồng lo lắng cho cô như bây giờ.
Lục An An nghĩ, liệu có biện pháp gì có thể thay đổi tâm lý này của Lục Diên một chút hay không.
Sau khi hỏi qua bác sĩ cô chỉ nhận được đáp án là ‘cứ từ từ đi’.
Anh cần phải có thời gian để bước ra khỏi thế giới áy náy kia.
Lục Diên cúi đầu nhìn cô, im lặng hồi lâu nói: "An An, anh trai không có."
Lục An An trợn to mắt nhìn anh: "Thật sao?"
"Ừm."
Lục Diên nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi thôi, cha mẹ còn đang ở dưới lầu chờ chúng ta."
Lục An An há miệng thở dốc, đến cuối cùng cũng không nói gì tiếp.
Sau khi được giải thoát, Lục Diên ngay lập tức trở về đoàn làm phim, bộ phim này của anh đã không thể chờ tiếp nữa rồi.
Cho dù người ta bằng lòng chờ, anh cũng không muốn cứ như thế nằm ở nhà tiêu hao tài nguyên.
Thật sự rất không nên.
Mà Lục An An thì lại trở về trường học lên lớp.
Có điều cô ta bây giờ đã là năm tư đại học, hầu như các bạn học trong trường học đều đã lục tục ra ngoài tìm công việc thực tập.
Lúc cô về trường vừa đúng gặp Úy Sơ Hạ ở trong túc xá.
"An An."
Cô kích động không thôi, ôm Lục An An mừng đến phát khóc: "Rốt cục thì cậu cũng về rồi."
Lục An An gật gật đầu, xoa xoa đầu của cô: "Đúng vậy, có nhớ tớ không?"
Úy Sơ Hạ không chút do dự gật đầu: "Vô cùng nhớ!”
Lục An An cười: "Cảm ơn Hạ Hạ."
Hai người tụ lại một chỗ cùng nhau nói chuyện phiếm, trò chuyện một lúc đề tài liền chuyển sang chuyện đi thực tập.
Úy Sơ Hạ nói: "Có rất nhiều bạn học đều đã tìm thấy công việc thực tập, không trở về lên lớp nữa."
“Cậu đã tìm được việc chưa?”
Lục An An nhìn cô ấy hỏi.
Úy Sơ Hạ gật đầu: "Có, nửa tháng sau tớ sẽ đi làm."
Nghe vậy, Lục An An vui vẻ nói: "Chúc mừng Hạ Hạ, cậu đi làm ở đâu thế?”
"Ở thành phố A nha." Úy Sơ Hạ nhìn cô: "An An, cậu có tới thành phố A không? Công việc tiếp theo của cậu là gì?”
Lục An An gật đầu: "Cuối tuần sẽ đi một chuyến."
Úy Sơ Hạ nhìn cô: "Đi làm gì gì?"
Lục An An suy nghĩ, mỉm cười nói: "Gặp một người."
Úy Sơ Hạ nhìn vẻ mặt của cô, hơi kinh ngạc. Hiện tại từ vẻ mặt của Lục An An thì nhìn như thế nào người này cũng không phải là một người bạn bình thường rồi.
Cô ấy suy nghĩ một chút, suy đoán hỏi: "... Người mà cậu thích sao?"
Lục An An sửng sốt, đối diện với Úy Sơ Hạ.
Cô hoảng hốt nghĩ, không lập tức trả lời.
Úy Sơ Hạ cũng ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vàng nói: "Tớ không phải ý đó..."
Cô ấy căng thẳng nhìn Lục An An: "An An."
Lục An An khẽ cười, nhìn cô ấy nói: "Đúng vậy."
"A?"
Lục An An nhìn Úy Sơ Hạ, lần đầu tiên thừa nhận nói: "Là người mà tớ thích."
Cô muốn đi gặp người mà mình thích.
Úy Sơ Hạ sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
Lục An An nhạt nhẽo cười khanh khách, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tớ còn chưa công khai cho ai biết đâu, cũng không nói chuyện yêu đương, cho nên tạm thời không thể nói cho cậu biết người kia là ai."
Cô nói: "Chờ bao giờ tớ nói chuyện yêu đương, nhất định tớ sẽ ngay lập tức nói cho cậu biết."
Úy Sơ Hạ liền vội vàng gật đầu.
Cô ấy nắm tay Lục An An, kích động không thôi: "Vậy tớ chờ tin tốt từ cậu.”
Lục An An cười: "Được."
Tin tức Lục An An trở về trường học bị các bạn học đăng lên trên mạng, lần này, tất cả mọi người đều biết, cô đã khoẻ mạnh trở về.
Các fans hâm mộ kích động không thôi, đều bình luận dưới Weibo chúc mừng, chúc mừng con gái yêu quý của các mama đã khỏe mạnh trở về.
Trong nháy mắt còn không quên hỏi, lúc nào Lục An An mới tiếp tục tham gia chương trình nha, nếu không mở một lần sóng trực tiếp cũng được nha.
Đường Nghi cũng tới nói với Lục An An.
“Nếu không em mở một lần phát sóng trực tiếp đi."
Đường Nghi lướt Weibo nói: "Em thật sự là đã rất lâu không xuất hiện rồi, hơn nữa lúc biết chuyện em bị thương các fans cũng rất lo lắng, mở phát sóng trực tiếp nhé?"
Lục An An: "Bây giờ em còn đang ở trường học, làm sao mà mở phát sóng trực tiếp được?"
Đường Nghi: "Vậy mấy ngày nữa nhé?"
Lục An An suy nghĩ một chút: "Cũng được ạ, mấy ngày nữa em sẽ tới thành phố A."
Đường Nghi: "Ok, em đã nghĩ sẽ vậy phát sóng trực tiếp cái gì chưa?"
Lục An An: "Phát sóng trực tiếp vẽ tranh đi, sau đó em sẽ tặng lại cho các fans đã xem phát sóng, có được không ạ?”
"Ý kiến hay đó."
Chuyện phát sóng trực tiếp cứ như vậy bị định ra.
*