Chương 157
Thịnh Hành nở nụ cười, lần này cuối cùng cũng coi như là quang minh chính đại vỗ vỗ đầu cô, thấp giọng nói: "Tôi trở về khách sạn nghỉ ngơi."
Lục An An chớp chớp mắt: "Được."
Cô xoay người, đi vào trong bệnh viện.
Đi được hai bước, Thịnh Hành vẫn như cũ còn đứng tại chỗ đó.
Đột nhiên, cô quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Hành.
Thịnh Hành vẫn đang nhìn cô, hai người đột nhiên không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau.
"Làm sao vậy?"
Ở dưới bóng đêm tĩnh lặng, giọng nói của Thịnh Hành nghe vô cùng dịu dàng, không hề có chút cảm giác lạnh như băng của trước kia.
Lục An An giãy dụa vài giây, nhìn anh: "Thầy Thịnh, anh có mệt không?"
"Hả?"
Lục An An nói: "Anh có ngồi đây với em một chút không, em còn chưa buồn ngủ.”
Thịnh Hành nhìn chăm chú cô một chút, sau đó buông mắt nở nụ cười: "Được."
Buổi tối ngày hôm ấy, Thịnh Hành ở cùng Lục An An đến tận 12 giờ, đến lúc cô không thể không về anh mới rời đi.
————
Lúc trở lại phòng bệnh, Lục Diên đang ngồi trên xe lăn, anh lạnh lùng nhìn Lục An An.
"Mấy giờ rồi?"
Lục An An: ". . . 12 giờ?"
Cô nói: "Lão đại, anh không cầm điện thoại di động sao?"
Lục Diên bị lời nói của cô khiến cho ghẹn lại, trừng mắt với cô: "Đã 12 giờ rồi, một cô gái như em đi ra ngoài cùng đàn ông, 12 giờ mới về?"
Nghe vậy, vẻ mặt Lục An An vô tội vô cùng: "Dù sao cũng không phải là người đàn ông xa lạ nào."
Nghe vậy, Lục Diên càng giận hơn.
"Không phải đàn ông xa lạ mới càng ghê tởm!"Anh cắn răng nói: "Thịnh Hành cũng không biết đưa em về sớm một chút, anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại? Em còn cúp hết điện thoại của anh!”
". . ."
Lục An An trầm tư vài giây, nhìn vẻ mặt của Lục Diên hỏi: "Lão đại, có phải là anh đang ghen hay không.”
Cô bổ sung: "Không phải nói em, là nói chị Nhược Tinh."
Cô chỉ vào sắc mặt của Lục Diên, nói: "Có phải là anh vẫn còn đang nghĩ tới nam diễn viên kia hay không?"
Lục Diên liếc nhìn cô.
Lục An An cười hì hì, đi tới bên cạnh anh, sau khi đẩy người vào trong phòng mới nói: "Đừng nóng giận nữa, nếu như anh đã thích chị Nhược Tinh như vậy thì trực tiếp đến nhà của chị ấy là được rồi, anh cứ ăn vạ ở nhà chị ấy không chịu rời đi, dù sao thì chúng ta cũng sắp xuất viện."
Nói xong, Lục An An cảm thấy ý tưởng này còn rất tốt, cô quả nhiên là một thiên tài mà.
Lục Diên nghe cô nói đau cả đầu, vội vã đuổi người: “Em mau đi ra ngoài cho anh."
Lục An An: ". . ."
Cô ưm hừ một tiếng: "Biết rồi."
Trước khi đi, cô còn không quên nói với Lục Diên: "Lão đại, nghe em đi, nhất định không sai đâu."
Lục Diên nhìn cô: "Nghe em nói, hình như kinh nghiệm còn rất phong phú."
Lục An An bị anh nói sặc cả nước bọt.
Lục Diên nói: "Trước đó em để ý tới—— "Nói đến một nửa, anh đột nhiên dừng lại, mắt trừng trừng nhìn Lục An An vài giây, khoát khoát tay: "Ngủ đi."
"Lão đại ngủ ngon."
Buổi tối ngày hôm ấy sau khi trở về phòng, Lục An An rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn lăn lộn đến tận nửa đêm mới ngủ được.
Trước khi ngủ, cô ôm chăn, ở trong lòng làm ra một quyết định.
*
Mấy ngày tiếp theo, Lục An An đặc biệt chú ý tới dưỡng bệnh, đến cả Đường Nghi cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi ăn cơm xong, Lục An An ngước mắt nhìn về phía Đường Nghi: "Chị Nghi."
"Làm sao vậy?"
Lục An An nhìn chị ấy nói: "Chị mời cho em vài giáo viên tới đi.”
Đầu óc Đường Nghi mơ hồ nhìn cô: "Giáo viên gì cơ?"
“Dạy các loại phương diện nha, hình thể với các loại như biểu diễn nè, cả giáo viên dạy thiết kế nữa, đã lâu em không vẽ vời gì rồi, em cảm thấy mình phải cố gắng tìm kiếm thêm linh cảm mới được."
Cô nói: "Còn có, nếu như có công việc gì thì chị nhận cho em đi.”
Cô nhìn Đường Nghi, rất nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Có điều, em đoán là nhất định không có kiểu như làm người phát ngôn rồi, bây giờ em không không có chút kỹ thuật diễn nào, không thì trước tiên cứ cho em tiếp tục tham gia gameshow đi?"
Sau khi Lục An An nói một đống lớn lại chăm chú nhìn thẳng vào Đường Nghi, vẻ mặt chờ đợi: "Có được không ạ?"
Đường Nghi: ". . ."
Cô sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu được ý tứ những câu nói này của Lục An An.
Chị ấy nhìn chằm chằm vào Lục An An, đưa tay sờ sờ lên trán cô: “. . . Sốt rồi?”
Lục An An dở khóc dở cười: "Không có mà."
Cô nói: "Chính là, em cảm thấy không thể cứ làm một con cá muối mãi được.”
Đường Nghi gật gật đầu: "Nhưng vẫn rất là lạ lùng."
Trước kia, Lục An An còn không thích thú gì với mấy chuyện như đóng phim này.
Lục An An đi đến bên cạnh chị ấy ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Không lạ đâu, đây chính là ý nghĩ chân thực của em."
Cô thật sự muốn cố gắng.
Mặc dù trước kia cô cũng rất cố gắng, nhưng nếu đem ra so sánh mà nói, Lục An An vẫn rất lười biếng.
Cô không có suy nghĩ cần phải đạt được sự nghiệp quá cao, cô càng muốn chăm chú làm một nhà thiết kế hơn, cô không có hứng thú đối với rất nhiều thứ trong giới giải trí, cũng không muốn đụng vào rất nhiều thứ.
Nhưng cô đã suy nghĩ lại rồi, tại sao mình không thể để ý một chút chứ.
Cô vẫn luôn thích thiết kế, nhưng ghi hình tiết mục thực ra cũng rất thú vị, quan trọng nhất là, cô muốn mình trở nên lợi hại hơn một chút.
Lợi hại hơn một chút.
Ít nhất, không
nên hỏi không người nọ như vậy.
Đường Nghi nhìn cô vài lần, sau khi xác định được Lục An An nói nghiêm túc thì đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn.
Mặc dù Đường Nghi trước đó rất thích Lục An An, nhưng nói như thế nào đây, Đường Nghi cũng có nhiệt tình của mình, chị ấy càng thích một người nghệ sĩ biết cố gắng hướng lên trên hơn.
Cũng không phải nói có Lục An An không cố gắng, chủ yếu là vì tâm tư của cô không đặt ở chỗ này, đem ra so sánh mà nói, cô thật sự giống một con cá muối.
Rõ ràng cô bé này có tài nguyên cũng có bối cảnh, nhưng chính là bản thân cô lại không có suy nghĩ khao khát sự nổi tiếng.
Mặc dù Đường Nghi dẫn dắt cô thật sự rất thoải mái, nhưng chị ấy cũng luôn cảm thấy không có bất kỳ sự khiêu chiến nào, thậm chí còn rất khó chịu.
Đương nhiên, những lời này Đường Nghi sẽ không nhiều lời nói ra ngoài.
Lục An An thích thiết kế, vậy để cô làm thiết kế đi, chị ấy sẽ không ngăn cản, nhưng nhà thiết kế muốn trở nên nổi tiếng ràng rất khó, cần phải chui rèn một năm rồi lại một năm.
Ở trong cái vòng này chị ấy đã nhìn thấy quá nhiều người bởi vì không chịu nổi mà từ bỏ lý tưởng lúc ban đầu của chính mình, cho nên chị ấy mới cảm thấy, nếu như Lục An An cảm thấy thích làm việc khác hơn, vậy để cô bé này đi cố gắng làm việc mà mình muốn cũng rất tốt.
Vừa nghĩ tới đó, Đường Nghi lại càng kích động.
"Trong tay của chị vừa khéo có mấy cái kịch bản, đương nhiên sẽ phối hợp với lịch học của em, em có thể an tâm đi học.”
Đường Nghi liếc nhìn hòm thư của mình, nhìn Lục An An nói: "Còn có một vài hoạt động nhỏ, em có muốn tham gia không?”
Lục An An đến gần liếc nhìn: "Được ạ, chờ bao giờ tay em khỏi rồi sẽ tham gia, khoảng thời gian này em lên lớp đi học trước.”
Đường Nghi: "Không có vấn đề gì."
Trong nháy mắt, lịch trình sau khi xuất viện của Lục An An đã được sắp xếp kín mít.
Sau khi Lục An An và Lục Diên xuất viện, cả hai người đều ở nhà tĩnh dưỡng.
Bởi vì trước đó các tin tức đều đã được phong tỏa cẩn thận, đến tận bây giờ các cư dân mạng cũng không biết cụ thể mối quan hệ của hai người này là gì.
Mặc dù trên mạng đã đưa ra đủ loại suy đoán, nhưng công ty quản lý của hai người đều không ra mặt đáp lại, mọi người cũng chỉ có thể ngồi nhà đoán mò mà thôi.
Sau khi xuất viện, Lục An An mỗi ngày đều ở nhà.
Đủ loại giáo viên tới giạy cô, cả ngày cô đều bận bịu y như con quay, thỉnh thoảng nắm được một kịch bản mới cô còn kéo Lục Diên tới ngồi cùng nhau luyện tập.
Vậy cũng thôi đi, Lục An An thậm chí còn bảo Lục Diên diễn con trai của cô?!
Lục Diên nhìn kịch bản trong tay, nhịn không được cau mày: “. . .Cái loại kịch bản này mà Đường Nghi cũng đưa cho em sao? Cái gì mà nữ chính mang bầu chạy trốn, mấy năm sau mang theo con trai thiên tài trở về?"
Anh khó có thể tin hỏi: "Hiện tại công ty của chúng ta chỉ có thể nhận được loại này kịch bản thôi á?"
Lục An An chớp chớp mắt nhìn anh: "Anh không cảm thấy rất thú vị sao?"
Lục Diên: ". . . Anh chỉ thấy rất khoa trương."
Anh lật kịch bản lên: "Năm tuổi còn biết xuống bếp?"
Lục An An: "Không được sao?"
Lục Diên không còn gì để nói.
Lục An An cười nói: "Viết kịch bản còn không cho phép người ta khoa trương một chút sao?"
Cô nằm trên ghế sa lông lật xem kịch bản, không nhịn được cười: "Em thấy cũng rất thú vị mà."
Lục Diên: "Em đi tìm người khác luyện phim này với em đi.”
Lục An An bĩu môi.
Lục Diên nhìn biểu cảm biến hóa nho nhỏ của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Loại vai diễn bà mẹ độc thân này không thể nhận, đổi cái khác đi.”
". . ."
Cuối cùng, dưới sự kháng nghị của Lục Diên, Lục An An tìm được một quyển phim mới.”
"Vậy thì cái này đi."
Cô liếc nhìn kịch bản, lại liếc nhìn Lục Diên: "Anh diễn vai người bạn trai bị em bao dưỡng, thế nào?"
Lục Diên: ". . ."
Anh không muốn.
--------- Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai: Anh không muốn! ! ! !
An An: ? Anh thật là lắm yêu cầu, con trai không muốn, bạn trai cũng không muốn, khó trách chị Nhược Tinh không cần anh.
Anh trai: ? ? ?