Chương 156
Anh dở khóc dở cười, nhìn vaof cô gái nhỏ đang dựa sát vào bên cạnh mình, không trả lời.
Có thể là vì Lục An An không quá chú ý, toàn bộ cơ thể của cô đều đã lệch hẳn về phía Thịnh Hành bên này, lúc cô nói chuyện còn tiến tới rất gần lỗ tai của Thịnh Hành, tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt chạm vào vành tai anh, cứ như một chiếc lông ngỗng nhẹ nhàng lướt qua suy nghĩ của anh vậy, có chút ngứa ngáy.
Thịnh Hành hít sâu một hơi, né sang bên cạnh một chút.
"Tôi cũng không rõ."
"A?"
Lục An An quay đầu nhìn sang, trợn to mắt nhìn anh: "Anh không biết sao?"
"Ừm."
Thịnh Hành không có sở thích đi tò mò mấy chuyện như vậy, cho nên anh còn thật không biết.
Anh nhìn Lục An An, không nhịn được cười hỏi: "Có cần phải hỏi rõ như vậy không?”
Lục An An không chột dạ một chút nào, nói thẳng: "Em đến đây để giúp anh trai nhà em trông chừng chị Nhược Tinh nha."
Không thể để cho người đàn ông khác có cơ hội xớ rớ vào.
Nghe vậy, Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, anh đưa tay lên gõ gõ vào Lục An An, cười nói: "Sao em lại ngoan như thế?"
Lục An An: "Em vẫn luôn rất ngoan."
Thịnh Hành nhìn thấy dáng vẻ của cô, hầu kết lăn lăn: "Giờ mới phát hiện đấy."
Lục An An: "Vậy thầy Thịnh à, anh giúp em tìm hiểu một nhé?"
Thịnh Hành dở khóc dở cười, không từ chối được lời thỉnh cầu của fans nhỏ, gật đầu nói: "Được."
Sau khi nhận được lời đồng ý của Thịnh Hành, Lục An An mới yên lòng xem tiếp.
Chỉ có điều lúc nhìn thấy màn tương tác của nam diễn viên kia và Lâm Nhược Tinh, Lục An An thấy thế nào cũng không đúng lắm.
Sao anh ta lại ân cần với chị Nhược Tinh như vậy nha? !
Lục An An không chút nghĩ ngợi,sau khi hỏi qua các nhân viên công tác liền lén lút cầm điện thoại di động lên chụp lại mấy bức ảnh hai người kia đứng chung một chỗ nói chuyện.
Sau đó cô gửi toàn bộ ảnh cho Lục Diên, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Lục An An cảm thấy mình thực sự quá cố gắng, giúp anh trai yêu dấu làm việc, nếu như anh trai yêu dấu còn không cố gắng, vậy thì cô cũng hết cách rồi.
…
Cô lại tiếp tục xem chương trình, tổ tiết mục lúc này cũng đang hành động.
Lúc hai người đang quay lưng về phía ảnh chụp bắt đầu suy đoán, sau lưng Lâm Nhược Tinh là ảnh của Thịnh Hành, mà ảnh ở sau lưng nam diễn viên kia lại là Lục Diên.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp xuất hiện trên màn hình, Lục An An còn sửng sốt một lúc.
Thịnh Hành ở bên cạnh lại không có cảm giác gì, anh rất bình tĩnh liếc nhìn Lục An An một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Thầy Thịnh."
"Hả?"
"Tức giận sao?"
"Không tức giận."
Thịnh Hành nhìn cô: "Còn rất thú vị, đợi lát nữa xem mọi người đưa ra lời bình như thế nào với tôi.”
"... A."
Hai người nhìn lên trên sân khấu, Lâm Nhược Tinh và nam diễn viên trên đó đang ngồi đối mặt với nhau, lúc nhìn thấy ảnh chụp sau lưng nam diễn viên là Lục Diên lúc, con ngươi Lâm Nhược Tinh lóe lóe, nhưng cô ấy cũng không biểu hiện ra quá nhiều.
Các khán giả ở bên dưới sân khấu hít vào một hơi, theo sát phía sau là những tiếng hét đầy thích thú.
Mc điều khiển chương trình lên tiếng khống chế tình cảnh: "Mọi người bình tĩnh nào, trò chơi của chúng ta đã bắt đầu rồi nha, nhớ là không được phép nhắc nhở đó."
Các fans đang phấn khích: "Được."
Lâm Nhược Tinh nhìn người ngồi ở phía đối diện, nam diễn viên này tên là Quách Chính Thanh, thực ra dáng dấp của anh ta cũng không tệ, tính ra còn rất cao rất đẹp trai, thuộc về loại hình chàng trai trầm ổn, không giống hình tượng của Lục Diên.
"Nhược Tinh?"
Lâm Nhược Tinh hoàn hồn, cười cười nói: "Đến lượt tôi rồi ha, đầu tiên là, khuôn mặt rất đẹp trai.”
Quách Chính Thanh: ". . ."
Các fans hâm mộ ở dưới sân khấu: "A a a a a a a!"
Lục An An không nhịn được cười, tiếp tục báo cáo với Lục Diên chuyện đang diễn ra trong chương trình: “Chị Nhược Tinh nói anh rất đẹp trai nha.”
Quách Chính Thanh cười: "Như thế thì làm sao có thể đoán ra được?"
Mc điều khiển chương trình: "Vậy anh mau đưa ra gợi ý nào.”
Quách Chính Thanh liếc nhìn, thấp giọng nói: "Người sau lưng cô cũng rất đẹp trai."
Lâm Nhược Tinh hơi nhướng mày: "Vậy sao."
"Đúng."
"Muốn thử đoán xem là ai sao?"
Lâm Nhược Tinh nở ra một nụ cười nhẹ, bình tĩnh nói: "Thịnh Hành."
Mc điều khiển chương trình: "? ? ?"
Các fans hâm mộ: "! ! !"
Quách Chính Thanh khiếp sợ không thôi, nhìn Lâm Nhược Tinh: "Sao cô có thể đoán được nhanh như vậy, sao vừa nhắc tới đẹp trai liền đoán ra là Thịnh Hành?"
Bọn họ thuộc cùng một công ty, lúc nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút.
Lâm Nhược Tinh chỉ chỉ: "Anh xem xem người sau lưng anh là ai, nhìn rồi anh cũng có thể đoán ra được."
Quách Chính Thanh quay đầu nhìn lại, gương mặt đẹp trai của Lục Diên đập vào mắt.
Anh ta sửng sốt một chút, đột nhiên bật cười: "Thì ra là như vậy."
Anh ta nhìn chăm chú vào Lâm Nhược Tinh, rất có phong độ nói: "Khó trách."
Trong đôi mắt của Mc điều khiển chương trình đều là tò mò, nhìn hai người hỏi: “Khó trách cái gì vậy?"
Một mc điều khiển chương trình trong đó đang nhìn về phía Lâm Nhược Tinh: "Nhược Tinh, Lục Diên gặp chuyện không may, lúc cô và thầy Thịnh tới bệnh viện có phải là rất sốt sắng hay không?"
Lâm Nhược Tinh không cố kỵ một chút nào, vấn đề này cô ấy đã bị hỏi rất nhiều lần: "Rất căng thẳng nha."
Cô ấy nói: "Hôm đó tôi đi qua vốn để dự sinh nhật An An cho nên đã đến sớm hơn một chút."
Nghe vậy, mc điều khiển chương trình gật đầu liên tục: "Vậy nếu không ta khán giả toàn trường chúng cùng nhau hô một tiếng đi, chúc thầy Lục Diên và An An sớm ngày bình phục, hai người ấy bây giờ vẫn còn chưa xuất viện, hi vọng hai người đó có thể sớm xuất viện một chút, chúng ta có thể sớm ngày nhìn thấy tác phẩm của hai người ấy."
Khán giả toàn trường đồng thời hô lên.
Lục An An nghe vậy, có chút rung động và cảm động không nói ra được.
Rõ ràng, ở trong cái vòng này cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ không có bất kỳ tiếng tăm gì, cũng không có bất kỳ tác phẩm gì, nhưng cố tình, cô lại có thể được mọi người bảo vệ và yêu thích như vậy.
Đang suy nghĩ, Thịnh Hành vươn tay ra vỗ vỗ đầu cô, dường như đang an ủi.
*
Sau khi tiết mục kết thúc, trước tiên Lục An An và Thịnh Hành đi tới bãi đậu xe.
Lúc Lâm Nhược Tinh đi ra ngoài thời gian đã không còn sớm.
Cô ấy nhìn hai người, cong môi cười: "Đi thôi."
Lục An An kinh ngạc nhìn cô ấy: "Chị Nhược Tinh, không cần mang theo trợ lý sao?"
"Không mang theo."
Lâm Nhược Tinh nói: "Đợi lát nữa chị trở về khách sạn là được.”
Lục An An sửng sốt một chút, liếc nhìn Thịnh Hành, lại nhìn cô ấy một cái: "Chị còn muốn trở về khách sạn à?”
". . ."
Nói xong, Lục An An vội vàng nói: "Chúng ta đi ăn cái gì nha?"
Bọn họ đã hẹn nhau cùng đi ăn khuya.
Lâm Nhược Tinh suy nghĩ một chút, buồn cười nhìn cô: “Em là là dân bản xứ, em đến giới thiệu đi.”
Con ngươi Lục An An lóe lên, đột nhiên nghĩ đến nơi trước đó Lục Diên dẫn mình tới ăn cơm, đồng ý: "Ok luôn."
Ngày hôm nay Thịnh Hành rõ ràng rất nhẫn nại chịu khó làm tài xế.
Dọc theo đường đi, Lục An An và Lâm Nhược Tinh vô cùng vui vẻ trò chuyện tán gẫu tào lao, chuyện gì cũng nói, nhưng điểm giống nhau duy nhất là cả hai đều không nhắc tới tên của Lục Diên.
ục An An nhìn Lâm Nhược Tinh, thực ra đã rất nhiều lần cô muốn nói tới anh ấy, thế nhưng cô vừa mở miệng lại không biết nên nói như thế nào, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn quyết định từ bỏ.
sau khi ăn khuya xong, Lâm Nhược Tinh từ chối việc hai người muốn đưa mình về, một mình trở về khách sạn.
Lục An An đi ra ngoài cũng đã lâu, cô không thể không về bệnh viện trước.
Lúc xuống xe, Lục An An còn nhìn về phía Thịnh Hành.
Đèn trong bệnh viện rất sáng, chiếu vào trên người hai người.
Lục An An mím môi nhìn Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, em đi lên đây.”
Một tay Thịnh Hành nhét ở trong túi quần, một tay vuốt cằm nói: "Ừm."
Lục An An muốn nói lại thôi nhìn anh: "Hôm nay đã phiền toái thầy Thịnh nhiều rồi."
"Không phiền toái."
Thịnh Hành cúi đầu nhìn cô: "Trở về đi."
"Vậy anh —— đi đâu?"