Chương 155
Nghệ sĩ có thể tham gia gameshow này đều là những người có chút danh tiếng, thậm chí có rất nhiều người chỉ tham gia một tập của chương trình này thôi mà đã có thể bùng nổ độ nổi tiếng.
Trước kia Lục An An cũng rất thích xem gameshow này, người dẫn chương rất thú vị, trong chương trình cũng có một ít trò chơi nho nhỏ, đồng thời cũng có nhiều chi tiết giúp người xem được thỏa mãn tâm tư tò mò của mình.
Nói chung, chương trình được sắp xếp rất tốt, trên cơ bản cái gì cũng có một chút.
Cô ngồi ở bên cạnh nhìn lên sân khấu, quay đầu lại liếc nhìn các fans ngồi ở phía sau.
Đằng sau có rất nhiều fans, tất cả đều đến đây vì người mình yêu mến, lúc này còn đang bàn luận không ngừng, rất náo nhiệt.
Các fans tới xem không được phép mang điện thoại di động vào nhưng Lục An An và Thịnh Hành là hai nhân vật đặc biệt, hai người vẫn được điện thoại của mình ngồi xem.
Trong lúc chờ đợi, Lục An An ấn mở WeChat, gửi cho Lục Diên một bức ảnh.
Lục An An: [ Anh trai, em đã đến nơi. ]
Lục Diên: [ Ừ. ]
Lục An An nhìn tin nhắn trả lời của Lục Diên, nhíu mày: [ Lão đại, anh mệt sao, sao lại lạnh lùng với em như vậy. ]
Lúc này, Lục Diên đang nằm ở trong phòng bệnh, nhìn vào WeChat của nhóc con không có lương tâm kia, bất đắc dĩ thở dài.
Anh Tiền ở một bên: "Sao thế?”
Lục Diên nhìn chằm chằm vào anh ta: "Không có chuyện gì."
Anh Tiền: "... Có chuyện gì cần anh giúp thì nói đi.”
Anh ta phỏng đoán suy nghĩ của Lục Diên, nhạt nhẽo hỏi: "Muốn đi xem tiết mục?"
"..."
Không đợi Lục Diên nói gì, anh Tiền đã lẩm bẩm: "Em không tới kịp đâu, chương trình sắp bắt đầu rồi."
Vẻ mặt của Lục Diên trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
"Không đi."
Anh Tiền nghẹn lại, "Ồ" một tiếng: "Được thôi."
"Anh Tiền."
"Sao?"
Anh Tiền đang cúi đầu ăn táo, các đồng nghiệp và bạn của Lục Diên lúc tới thăm bệnh ai nấy đều mang theo một túi táo tới cho nên táo trong phòng bệnh nhiều vô cùng, anh Tiền ngồi đây cảm thấy khá buồn chán, nãy giờ đã ăn được mấy quả.
Lục Diên im lặng một lát, thấp giọng nói: "Sau khi quay xong bộ phim này em không quay thêm bộ nào nữa.”
Động tác gặm táo của anh Tiền hơi ngưng lại, kinh ngạc nhìn anh: “Em nói cái gì cơ?”
Lục Diên: "Nghiêm túc, không phải nói đùa."
Anh Tiền: "..."
Anh ta cắn một miếng táo, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi anh chỉ đùa em thôi, anh không giúp được gì em đâu, lời kia anh rút về.”
Lục Diên: "..."
Anh bất đắc dĩ cười: "Có thể nhận một vài gameshow, nhưng em muốn dừng đóng phim một quãng thời gian."
"..."
Trong phòng bệnh tĩnh tĩnh không một tiếng động, một hồi lâu sau, anh Tiền mới đáp lại Lục Diên: Đến lúc đó lại nói tiếp đi."
"Ừm."
————
*
Gameshow chính thức bắt đầu ghi hình.
Các fans hôm mộ thét chói tai liên tục tại hiện trường.
Lục An An và Thịnh Hành còn đang tụ lại nói chuyện phiếm cùng nhau.
"Thầy Thịnh, lúc bộ phim truyền hình của anh bắt đầu chiếu có phải anh cũng sẽ tham gia gameshow này để tuyên truyền hay không?”
Thịnh Hành nương theo ánh sáng lờ mờ của căn phòng nhìn vào mắt cô: "Không chắc nữa.”
Lục An An có chút tiếc nuối "Ồ" một tiếng: "Nếu như anh cũng tham gia thì em nhất định sẽ đi xem.”
Thịnh Hành ngẩn ra, khẽ cười: "Thật sao?"
“Tất nhiên rồi.” Lục An An nhìn anh: "Em nhất định sẽ đi.”
Thịnh Hành im lặng một lát, giọng nói khàn khàn: "Vậy thầy Thịnh sẽ tranh thủ một chút xem."
Nghe vậy, con ngươi của Lục An An lóe lóe: "... Được nha, em chờ kết quả tranh thủ của thầy Thịnh."
"Được."
Trên sân khấu, bốn mc điều khiển chương trình đã đứng chung một chỗ với mấy vị khách quý.
Trước khi bắt đầu chương trình đương nhiên là một màn tự giới thiệu mình, sau mỗi lần một nghệ sĩ kết thúc màn giới thiệu của mình thì ở bên dưới sân khấu đều vang lên những tiếng thét chói tai.
Theo sát phía sau, chính là một trò chơi nho nhỏ cho mọi người.
Lục An An cảm thấy rất thú vị, trước đó cô đều chỉ được xem qua TV mà thôi, lần này được đến tận hiện trường xem, cô còn cảm thấy rất thú vị.
Hơn nữa mấy mc điều khiển chương trình này đều rất điêu luyện.
Cô đang xem, đột nhiên có một bình nước xuất hiện ở bên cạnh.
Lục An An ngẩn ra, nhìn về phía người kia.
Nhân viên công tác kia cười nói: “Em gái An An, uống ngụm nước đi."
Lục An An nở nụ cười: "Cảm ơn ạ."
"Không cần khách khí."
Người kia nhìn cô, hỏi: “An An em đã xuất viện sao?"
"Chưa ạ."
Lục An An thấp giọng nói: "Em chỉ tới đây để xem chị Nhược Tinh thôi."
Hai mắt nhân viên công tácsáng rực lên: "Vậy thầy Thịnh thì sao?"
“Hôm nay thầy Thịnh tới thăm bệnh, thấy em muốn tới đây nên anh ấy tiện thể đưa em tới ạ.”
Ánh mắt nhân viên công tác lóe lên một chút, cả người tỏa ra hơi thở tò mò, gật gật đầu nói: "Thầy Thịnh thật tốt.”
"Đúng thế." Lục An An nói: "Anh ấy siêu cấp tốt."
Cô liếc nhìn Thịnh Hành đang cúi đầu xem điện thoại di động, anh ấy thật sự rất tốt rất tốt, nhiều lúc tốt đến độ Lục An An sinh ra ảo giác.
Ảo tưởng rằng có khi nào anh ấy có suy nghĩ gì đó với mình hay không.
Chờ sau khi trò chơi trên sân khấu kết thúc liền chuyển sang phân đoạn mọi người tò mò nhất.
Mc điều khiển chương trình cười cười nói: "Nghỉ ngơi một chút nào nghỉ ngơi một chút nào, chúng ta cùng chuyển sang chơi một trò khác thoải mái hơn nhé.”
Anh ta nhìn về phía các vị khách quý trên sân khấu, mỉm cười nói: "Chương trình sẽ phát ra một bức ảnh chụp một người, người chơi sẽ quay lưng lại với màn hình, sau đó mọi người sẽ đưa ra một số điểm đặc biệt của người trong ảnh, người chơi có thể hỏi thêm vài vấn đề, sau đó phải đoán ra người trong bức ảnh này là ai, mọi người thấy trò chơi này có được không nào?”
Các fans hâm mộ ở dưới sân khấu và các vị khách đều nhất trí đồng ý: "Được."
Loại trò chơi có độ tương tác cao nào có thể đào ra không ít tin tức đó nha.
Lục An An nhìn diễn viên nam đang đứng bên cạnh Lâm Nhược Tinh, kéo quần áo của Thịnh Hành lại.
Thịnh Hành cúi đầu nhìn tay của cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục An An nhích tới gần anh, kề tai nói nhỏ với Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, diễn viên nam kia có phải là người của công ty các anh hay không?”
Thịnh Hành nhướng mày: "Ừm."
Lục An An hơi nhíu mày, nhỏ giọng thầm thì: "Sao anh ta lại đứng gần chị Nhược Tinh như thế nha, anh ta đã có bạn gái chưa?”
Thịnh Hành: "..."
Tác giả có lời muốn nói -- --- -- --:
An An: Ai cũng không thể cướp chị dâu của tôi đi. Bí mật quan sát. jpg
Thịnh Hành: Em dựa vào tôi quá gần rồi đo, em có biết không.