Chương 154
Lúc hai người đi ra cửa, Lục An An không nói với Lục Diên mình muốn làm gì, nhưng dưới ánh mắt dòm ngó của Lục Diên, cô cảm thấy có chút yếu ớt.
Đến cuối cùng, cô chỉ có thể để Thịnh Hành đứng ra đảm bảo.
Cũng may Lục Diên chỉ nhìn cô thêm vài lần, cũng không nói thêm gì nữa, Lục An An mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lên xe, Lục An An mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, chỉ cảm thấy rất thú vị.
Anh hơi cong môi, ghé mắt nhìn cô: "Sốt sắng như vậy sao?"
"Rất háo hức ạ."
Lục An An không do dự một chút nào, thấp giọng nói: "Anh có thấy cái ánh mắt kia của anh em không.”
Thịnh Hành cười cười: "Thấy."
Anh đương nhiên nhìn thấy, nhưng anh biết rõ ánh mắt kia là dành cho người nào.
Suy nghĩ một chút, Thịnh Hành mím môi lại cực nhỏ, liếc nhìn người không vẫn nắm được điểm them chốt bên cạnh, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Lục An An ngẩn ra, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Thịnh Hành.
Bên trong ánh mắt kia... Hình như có rất nhiều thứ.
Cô chớp chớp mắt, không rõ vì sao: "Thầy Thịnh... Sao thế ạ?"
Thịnh Hành thu tầm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, em có đem theo khẩu trang không?"
“Có ạ.”
Thịnh Hành gật đầu: "Vậy thì tốt."
Sau khi biết rõ hai người muốn đi ra ngoài, anh Tiền liền nhường xe của mình cho hai người sử dụng.
Chiếc xe này của anh ta là một cái xe mới, sẽ không sợ bị người khác phát hiện.
Lục An An cúi đầu nhìn khẩu trang bị mình mạnh mẽ nhét vào, mắt sáng rực nằm nhoài lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Đã hơn một tháng cô không được ra ngoài rồi, nói thật, cô cảm thấy mình sắp bị bí bách đến hỏng rồi.
Cô mở to mắt long lanh nhìn ra bên ngoài, Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô một cái, mặt mày hiếm thấy lộ ra nét dịu dàng.
Lục An An lại không quá chú ý tới điểm ấy.
Lúc hai người ddi towis đài truyền hình, đã có rất nhiều fans đứng chờ ở cửa ra vào, bọn họ có người tới làm tiếp ứng cho Lâm Nhược Tinh, có người tới tiếp ứng cho những người khác, bên dưới ánh tà dương chạng vạng, nhìn qua đặc biệt có sức sống.
Lục An An nhìn thấy thế, trong lòng còn có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Đã rất lâu rất lâu rồi cô không đi tiếp ứng cho Thịnh Hành nha.
Suy nghĩ một chút, , Lục An An vẫn không nhịn được nói: "Các fans bên ngoài các đều rất vui vẻ nha.”
Thịnh Hành nhìn theo: "Ừm. Cực khổ cho các cô ấy rồi."
Lục An An cong môi cười: "Đúng vậy."
Cô không chịu được, nói: "Các cô ấy đều đang theo đuổi ngôi sao, cũng giống như là theo đuổi ánh sáng vậy.”
Thịnh Hành ngẩn ra, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói ra lời như vậy.
Anh đột nhiên nghĩ về những lần trước kia, mỗi khi anh bước xuống máy bay hoặc tham gia hoạt động đều có các fans hâm mộ khàn giọng hô to rít gào tên anh.
Thực ra trước đây Thịnh Hành vẫn luôn không cảm thấy mình có bao nhiêu xuất sắc, có bao nhiêu lợi hại, nhưng không hiểu sao mình lại có nhiều fans như vậy. Fans của anh càng ngày càng nhiều, mặc dù anh có thể biết được đại khái trong lòng fans đang suy nghĩ gì, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn không thể hiểu rõ bọn họ.
Thế nhưng, bây giờ khi nghe Lục An An nói, hình như anh lại cảm thấy mình đã hiểu được thêm một chút.
Vì sao đôi mắt mấy cô gái đó khi nhìn thấy mình lại phát sáng, vì sao bọn họ lại bằng lòng chạy ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để nhìn mặt mình một lần, các cô ấy đang theo đuổi ngôi sao, cũng như đang theo đuổi ánh
Đây cũng là lí do vì sao hiện tại mọi người có yêu cầu tương đối cao với nghệ sĩ.
Bọn họ cần phải làm một tấm gương tốt cho các fans của mình, làm kim chỉ nam cho các fans noi theo, giúp bọn họ càng ngày càng tốt.
...
Lục An An vừa muốn nói tiếp, điện thoại di động liền rung lên, là Lâm Nhược Tinh gọi điện thoại tới.
"Chị Nhược Tinh."
“Em đi tới đâu rồi?"Lâm Nhược Tinh hỏi: "Chị bảo trợ lý ra cửa đón em vào nhé.”
Lục An An nhẹ giọng ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Em không đi một mình ạ.”
"Hả?" Lâm Nhược Tinh ngẩn ra: "Còn có ai nữa à?"
Lục An An mím môi, có chút ngượng ngùng nói: "Thầy Thịnh đi cùng em tới ạ.”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh mỉm cười: "Tốt, chị biết rồi."
Cô ấy dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: "Thầy Thịnh không sợ fans chụp ảnh lại à?"
Lục An An: "... Chắc là không sợ đi?"
“Các em đi tới bãi đậu xe bên kia đi, bây giờ chị không tiện đi ra ngoài, sẽ để cho trợ lý ra đón các em."
"Vâng ạ."
Khi cô cúp điện thoại, Thịnh Hành vừa khéo đã đỗ xe xong.
Hai người đội mũ và khẩu trang lên đi vào.
Cũng may lúc này sắc trời đã tối đen, hai người ăn mặc kín mít như vậy cũng không làm người khác chú ý.
Sau khi trợ lý ra ngoài nhận người, hai người thuận lợi đi vào trong.
Lâm Nhược Tinh đi tới cửa lối thoát hiểm, nhìn hai người cười cười : "Thật là hiếm thấy nha thầy Thịnh, anh còn tới xem gameshow cơ đấy."
Sắc mặt Thịnh Hành không thay đổi, không chột dạ một chút nào nói: "Đã lâu không đi xem, tôi tới trải nghiệm lại một chút."
Lâm Nhược Tinh còn lâu mới tin mấy lời ma quỷ này của anh.
Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía Lục An An, đánh giá trên dưới cô vài lần: "Thật sự tốt rồi chứ?"
“Thật mà."
Lục An An nói: "Bây giờ em còn có thể chạy vài vòng trước mặt chị luôn đó."
Lâm Nhược Tinh: "...Thôi không cần đâu, tay em vẫn chưa khỏi hẳn mà.”
Lục An An bĩu môi, tủi thân nói: "Đúng ạ, còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.”
Lâm Nhược Tinh cười cười, ôm cô: “Từ từ đi, không vội."
Nghe vậy, Lục An An chớp mắt gật gật đầu: "Vâng vâng, cảm ơn chị Nhược Tinh."
Cô không chủ động nhắc tới Lục Diên.
Lâm Nhược Tinh càng không nói tới anh.
*
Lâm Nhược Tinh nói với nhân viên công tác gần đó hai câu, để người đó đi dọn ra hai vị trí riêng biệt cho hai người ngồi, bọn họ sẽ ngồi cùng chỗ của các nhân viên công tác.
Lục An An đã bị nhân viên công tác nhận ra, dù sao vết thương trên tay của cô cũng khá dễ nhìn, theo sát phía sau, Thịnh Hành cũng bị mọi người nhận ra.
Cũng may mọi người đều là nhân viên công tác trong đài truyền hình, kể cả khi gặp chuyện lạ cũng không quá ngạc nhiên.
Chỉ có điều lúc các đồng nghiệp nhìn nhau, trong ánh mắt vẫn lan truyền vô số tin tức.
"Thịnh Hành và Lục An An sao lại cùng nhau tới đây thế?”
“Tui cũng muốn biết mà, quan hệ của hai người này sào sao nha?”
"Tò mò quá đi."
“Thật sự là bạn bè thân thiết thôi sao?”
"Ai àm biết được."
Lục An An không nhìn thấy được mấy thông tin đang mà các nhân viên công tác đang yên lặng trao đổi bằng ánh mắt, cô ngoan ngoãn đi tới chỗ được xắp sẵn ngồi xuống, không làm ra động tác dám lộn xộn gi.
Mặc dù cô có thể đi ra ngoài hoạt động khá thoải mái, nhưng nhiều lúc vẫn cần phải cẩn thận một chút.
Chương trình gameshow mà Lâm Nhược Tinh ghi hình hôm nay rất nổi tiếng ở trong nước.