Chương 153
Lục Diên nhìn cô: "Sẽ không sao đâu, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Lục An An vẫn không yên tâm như cũ, nhưng cô biết rõ, cô không ngăn được Lục Diên.
Mắt của cô lấp loé nhìn Lục Diên, im lặng không hé răng.
Anh Tiền hơi dừng lại, nhìn hai anh em người như thế thì nói: "An An, em đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu."
Anh ta nói: "Bọn họ cũng không dám để chuyện như thế xảy ra thêm lần nữa đâu.”
"... A."
Lục An An cúi đầu, ấn mở điện thoại di động.
Cô vừa vểnh tai nghe hai người kia trò chuyện với nhau, vừa click mở WeChat của Lâm Nhược Tinh.
Sau khi cô và Lục Diên trở về thành phố B, Lâm Nhược Tinh rất ít khi trả lời WeChat của cô, hầu như lúc nào cô ấy cũng đều bận rộn, nếu trả lời cũng trả lời rất trễ.
Lục An An liếc nhìn Lục Diên, sau khi suy nghĩ mấy giây mới gửi cho Lâm Nhược Tinh một tin nhắn.
Lục An An: [ Chị Nhược Tinh, em vừa nhìn thấy chị trên TV nha, chúc mừng chị! ]
Lục An An: [ Chị Nhược Tinh, chị sẽ đến thành phố B làm tuyên truyền sao, em đã có thể xuống giường đi lại rồi, không còn cần phải ngồi trên xe lăn nữa. ]
Lục An An: [ Chị Nhược Tinh, bao giờ thì chị rảnh rỗi vậy. ]
Lâm Nhược Tinh vừa mới xuống máy bay, điện thoại di động liền rung lên không ngừng.
Cô vừa mở màn hình khóa ra liền thấy đều là tin nhắn do Lục An An gửi tới.
Bước chân của cô hơi ngừng lại, trợ lý nhìn cô, hô lên: "Chị Nhược Tinh, sao chị không đi tiếp?”
Lâm Nhược Tinh lắc đầu: "Đi thôi."
Cô dừng một chút mới nhắn lại một tin cho Lục An An: [ chị vừa xuống máy bay, làm sao vậy? ]
Lâm Nhược Tinh: [ Chúc mừng An An, khi nào thì tay của em khỏi hẳn? ]
Lục An An: [ Còn cần thêm một quãng thời gian nữa ạ, đến lúc đó lại phải kiểm tra lại. ]
Lục An An: [ Chị Nhược Tinh, bây giờ chị đi tới đâu rồi, chị vừa xuống máy bay ha. ]
Lâm Nhược Tinh hoảng hốt vài giây, đổi chủ đề: [ Vậy đến lúc đó phải cố gắng làm kiểm tra hết toàn thân đó nhé, sau này tay đó có để lại ảnh hưởng gì không? ]
Lục An An: [ Em cũng không biết nữa, chắc sau khi tháo bột phải luyện tập nhiều hơn mới linh hoạt được. ]
Lục An An: [ Hôm nay thầy Thịnh còn tới thăm bệnh em nữa đó, khi nào thì chị Nhược Tinh có thể đến nha. ]
...
Sau khi lên xe, Lâm Nhược Tinh nhìn vào mấy hàng tin nhắn mà Lục An An gửi tới, cô lại có chút không biết nên đáp lại như thế nào.
Bỗng dưng, điện thoại di động một lần nữa rung lên, vẫn là Lục An An.
Lục An An: [ Ảnh chụp. jpg. ]
Cô ấy ấn mở, sau khi nhìn thấy rõ người trong hình, hô hấp của cô hơi ngưng lại.
Ảnh Lục An An gửi tới là hình cô chụp Lục Diên, sau khi được chăm sóc cẩn thận, khí sắc của Lục Diên đã khôi phục không ít, nhưng so với trước kia vẫn kém hơn rất nhiều.
Ảnh này là Lục An An chụp trộm, lúc chụp xong ảnh còn không đẹp cho lắm.
Thế nhưng Lâm Nhược Tinh nhìn thấy xong lại cảm thấy trái tim mình bị ai đó bấu một cái, rất đau.
Theo sát phía sau, Lục An An gửi kèm một câu: [ Chị Nhược Tinh, mặc dù em không biết giữa chị và anh trai đã xảy ra cái gì, nhưng em cảm thấy chị nhất định cũng muốn nhìn anh ấy một chút, tiện thể, thầy Thịnh nói chị sẽ đến thành phố B để quay gameshow, em muốn đi xem chị có được không? ]
Tay Lâm Nhược Tinh run run đánh chữ: [ Được. ]
Lúc nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Nhược Tinh, Lục An An cũng rất ngạc nhiên.
"Oa!"
Chỉ trong nháy mắt, ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cô.
Lục An An mím môi, nhìn tin nhắn mình nhận được bên trong điện thoại di động, ho khan một tiếng: "Không có chuyện gì đâu ạ."
Cô yếu ớt nói: "Em muốn trở về phòng nghỉ ngơi."
Lục Diên: "Đi đi."
"Vâng vâng."
Lục An An đi ra ngoài, còn chưa vào phòng, cô liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô sửng sốt, nhìn vào Thịnh Hành đang đi ra ngoài.
"Thầy Thịnh, sao anh cũng đi ra ngoài rồi?"
Thịnh Hành bình tĩnh nói: "Tôi ở bên trong không tiện, anh Tiền đang bàn bạc về công việc."
"..."
"? ? ?"
Đầu Lục An An óc mơ hồ nhìn anh, vừa rồi không phải anh cũng ở bên trong sao, sao bây giờ lại nói không tiện.
Cô gật gật đầu, không vạch trần cái cớ của Thịnh Hành.
Lục An An đẩy cửa phòng ra đi vào, cười hì hì nói: "Vậy thầy Thịnh qua bên này của em ngồi một chút đi.”
Cô nhỏ giọng hỏi: "Khi nào anh đi ạ?”
Thịnh Hành dở khóc dở cười: "Em muốn tối đi như thế sao?”
"Không có không có."
"Ngày mai tôi đi.”
Nghe vậy, Lục An An liếc nhìn điện thoại di động, lại liếc nhìn Thịnh Hành, trong đôi mắt tràn đầy giảo hoạt.
"Thầy Thịnh."
Thịnh Hành nhìn cô, đáy mắt tràn ngập ý cười, cong môi: "Em nói đi.”
Lục An An không nhịn được cười: "Anh có thể đea em tới đài truyền hình bên kia không ạ?”
Thịnh Hành không cần nghĩ cũng biết cô muốn làm gì.
Anh gật gật đầu: "Có thể."
"Lâm Nhược Tinh đã tới thành phố B?"
"Vâng vâng, tối nay chị ý sẽ quay chương trình ạ.”
Thịnh Hành gật đầu: "Có cần vé vào không?”
"Không cần không cần."
Lục An An vội vàng nói: "Chị Nhược Tinh nói chị ấy sẽ sắp xếp cho em.”
Thịnh Hành không hé răng, nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Em tới xem chương trình một mình sao?”
"...Nếu như em nói cho chị Nghi bà ta, khẳng định chị ấy sẽ không cho em đi."
Lục An An nói: "Những người khác hình như cũng không có thời gian đi cùng em, thời gian quá gấp.”
Lúc nói ra lời này, Lục An An không phát hiện sắc mặt của Thịnh Hành càng ngày càng không dễ nhìn.
...
Sau khi nói xong, Lục An An nhìn Thịnh Hành vẫn luôn không nói chuyện, hô lên: "Thầy Thịnh."
Thịnh Hành hoàn hồn, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn một cái, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
"Lục An An."
"A?"
“Bao giờ em xuất viện?"
Lục An An mộng bức, há miệng thở dốc: "Còn chưa xác định ạ, nhưng mấy ngày nữa em sẽ làm kiểm tra lại một lần, sau đó chắc có thể xuất viện rồi."
( mộng bức: kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời, ngẩn tò te,cạn lời, chết đứng or chết lặng )
Thịnh Hành gật đầu.
Yên tĩnh vài phút, Lục An An có chút bất an nhìn anh: "Thầy Thịnh."
"Hả?"
"Sao đột nhiên tâm trạng của anh lại không tốt?"
Thịnh Hành nhìn cô, rất muốn nói với cô chính là vì cô đó.
Nhưng anh rốt cuộc cũng không nói ra.
Anh trầm tư vài giây, hỏi: “Em không nghĩ tới rủ bạn đi xem cùng sao?”
Lục An An: "..."
“Đi một người không thấy buồn chán à?”
Lục An An đột nhiên bị điểm một cái thông suốt, hình như đã hiểu ra cái gì, cô nhìn sắc mặt của Thịnh Hành, phỏng đoán ý tứ của anh, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Vậy, thầy Thịnh...Anh có muốn đi xem gameshow với em không?”
Tiếng nói vừa dứt, Thịnh Hành lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu như em muốn thì thầy Thịnh sẽ đi cùng em.”
Lục An An: "..."
Ngoài lề ----------------:
Tác giả có lời muốn nói: An An: ? ? ? Rốt cuộc là ai muốn?
Thịnh Hành: Tôi!
Tác giả: ...