Chương 152
Lục An An sửng sốt, nhìn theo phương hướng Lục Diên chỉ, ở cách đó không xa có một người thân hình cao to đang không nhanh không chậm đi tới chỗ này của bọn họ.
Anh quay lưng về phía mặt trời, che chắn chặt chẽ ánh mặt trời trước mặt Lục An An.
Cô cứ như thế ngước đầu, nhìn vào người đang càng đi càng gần, khuôn mặt người kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Đến cuối cùng, Lục An An chỉ có thể bật thốt lên: "Thầy Thịnh."
Thịnh Hành dừng bước lại, đứng ở trước mặt cô.
"Là tôi."
Thịnh Hành cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt cười nói: "Tốt rồi?"
Lục An An gật đầu: "Thầy Thịnh, sao anh lại tới đây."
Thịnh Hành nhướng nhướng mày, thấp giọng nói: "Có thời gian rảnh nên tới thôi.”
"Thật sao?"
Anh nói: "Tôi có một hoạt động ở thành phố B."
Lục An An lầm bầm: "Sao em lại không biết nha."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Hoạt động này không làm tuyên truyền rộng rãi.” Anh nhìn về phía Lục Diên, hỏi một tiếng: "Khỏe chưa?”
Lục Diên gật đầu: "Cũng tạm rồi."
Anh ấy nhìn Thịnh Hành vài giây: "Cậu tới đây làm chi?"
Sắc mặt Thịnh Hành không thay đổi: "Thăm bệnh."
Lục Diên: "..."
Anh ấy liếc nhìn cô gái nhỏ đang vui vẻ ra mặt ở bên cạnh, hơi bĩu môi, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Quên đi, An An vui vẻ là được rồi.
Lục Diên nhìn về phíay tá cách đó không xa, hô lên: "Anh đi về trước, An An, em nhớ không được ở bên ngoài quá lâu đấy."
"Em biết rồi."
Sau khi Lục Diên rời đi, không gian trong vườn hoa trở nên yên tĩnh đi rất nhiều.
Âm thanh nước chảy cuồn cuộn không ngừng từ đài phun nước cách đó không xa truyền tới, Lục An An nhìn chằm chằm vào mặt Thịnh Hành, đột nhiên nói: "Thầy Thịnh."
"Hả?"
Thịnh Hành thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục An An đùa giỡn nói: "Anh thật sự là đến thăm bệnh sao?"
Thịnh Hành nhíu mày: "Không giống sao?"
"Không giống."Lục An An không chút phân vân do dự vạch trần: "Tới thăm bệnh mà không mang theo quà sao?"
Thịnh Hành ngẩn ra, cứ như là không nghĩ tới cô sẽ để ý tới chi tiết nhỏ này. Anh trầm thấp nở nụ cười, giọng nói tê tê dại dại so với âm thanh cô nghe thấy trong điện thoại càng thêm rõ ràng, càng thêm quyến rũ.
Trên mặt anh chứa ý cười, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn Lục An An hỏi: "Thầy Thịnh cũng không thể tính là quà tặng sao?"
Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trái tim của cô nhảy một cái, trong nháy mắt có chút choáng váng không thể suy nghĩ được gì.
Cô chớp chớp mắt, thật lâu sau mới hồi phục được tinh thần, vội vàng nói: "Tính chứ, đương nhiên là tính rồi."
Cứ như là muốn che lấp gì đó, Lục An An nói xong lại bổ sung một câu: "Thầy Thịnh chính là quà tặng tốt nhất rồi."
Thịnh Hành nhìn chằm chằm vào cô một lát, đột nhiên nở nụ cười.
Hai người cứ như thế ngồi trong vườn hoa hồi lâu, Thịnh Hành hỏi: "Em muốn về phòng chưa?”
"Muốn ạ."
Hai người chậm rì rì trở về phòng.
*
Sau khi trở lại phòng, Thịnh Hành cũng không lập tức rời đi.
Vừa lúc cũng tới giờ ăn cơm, hai người liền cùng nhau tới phòng của Lục Diên ăn cơm với anh.
Ba người ngồi xuống cùng một chỗ.
TV trên tường vừa khéo mở ra, TV trong phòng của Lục Diên rất lớn, mỗi khi Lục An An không có chuyện gì làm đều qua đây chiếm TV.
Kết quả, TV vừa mở ra liền mở đúng một bộ phim truyền hình của Lâm Nhược Tinh.
Lục An An hơi nhướng mày, liếc nhìn Lục Diên.
Nhưng thật ra Lục Diên lại không làm ra phản ứng gì, sắc mặt không thay đổi cúi đầu ăn cơm, tiện thể còn liếc nhìn Lục An An: "Ăn cơm đi, ăn xong lại xem."
Lục An An: "Không ăn, em muốn xem trước.”
Cô nói: "Sao em chưa từng xem bộ phim truyền hình này của chị Nhược Tinh nhỉ?"
Thịnh Hành nói tiếp: "Chắc là vừa mới chiếu đi."
Anh nói: "Hình như dạo này cô ấy đang tham gia tuyên truyền phim."
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, nhìn Thịnh Hành: "Chị ấy tổ chức tuyên truyền ở đâu thế ạ?"
Cô hỏi: "Có đến thành phố B không ạ, em muốn đi xem."
Lục Diên vẫn không hé răng.
Thịnh Hành im lặng vài giây, nói: "Dựa theo quy trình bình thường thì chắc sẽ tới thành phố B để quay tiết mục đi?”
Cùng lúc phim chiếu trên TV thì các diễn viên và đoàn làm phim sẽ tham gia gameshow để tuyên truyền, điểm này Lục An An cũng biết rõ.
Lục An An rất kinh ngạc, cô vui mừng hỏi: “Chị ấy sẽ đến thành phố B sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, em thử hỏi một chút xem."
"Vâng vâng."
Lục An An vội vàng nói: "Vậy để lát nữa em hỏi.”
Nói xong, cô nhìn về phía Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, bộ phim này của anh còn chưa đóng máy ạ?”
"Sắp rồi."
Lục An An "Ồ" một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, Lục Diên liền hỏi: "Kế tiếp cậu tính làm gì?”
“Chuẩn bị cho concert bị lùi lại năm ngoái."
Đôi mắt của Lục An An càng sáng hơn.
Lục Diên liếc nhìn cô, đùa giỡn hỏi: "Lần này hẳn là tôi không xứng làm đối thủ của thầy Thịnh đây rồi."
Thịnh Hành nhàn nhạt nói: "Đã bao giờ thực sự là đối thủ sao?"
Lục Diên nghẹn họng.
Lục An An ở bên cạnh cười trộm.
"Nói đúng lắm."Cô nhỏ giọng thầm thì: "Vốn đều là do các cư dân mạng nói lung tung."
Cô nhìn hai người, nói: "Mấy người ở trên mạng còn nói hai người là cp đó."
Tiếng nói vừa dứt, Lục An An bị gõ đầu từ hai phía.
"Nói linh tinh gì vậy?"
"Lục An An, sau này không cho phép em xem mấy thứ ngổn ngang kia.”
Lục An An: "..."
Cô bĩu môi, tủi thân nói: "Dạ."
Khó xử ghê.
Lục An An vừa cúi đầu ăn cơm vừa ngẩng đầu lên xem ti vi. Không hề chú ý tới Thịnh Hành ở bên cạnh đang nhìn mình, nhưng Lục Diên trong lúc ăn cơm lại nhìn Thịnh Hành thêm vài lần.
Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Hành cũng không nói mình cần phải rời đi.
Lục An An nhìn chằm chằm anh, không nhịn được nữa hỏi: "Thầy Thịnh, hôm nay anh không cần trở về thành phố A sao?"
Thịnh Hành khẽ cười, nhìn cô: "Vội vã đuổi thầy Thịnh đi thế sao?”
"Không có không có."
Lục An An thề với trời, cô thật không có ý đó.
“Chỉ là, em cho rằng anh sẽ đi trong ngày.”
Thịnh Hành đáp một tiếng: "Còn chưa tới thời gian, không vội."
Lục An An chớp chớp mắt, lông mi dài run lên một cái, nhìn đặc biệt quyến rũ.
"Ồ."
Lục Diên nghe thấy đoạn đối thoại nàycủa hai người, hơi cười nhạt.
Lát sau, anh Tiền xuất hiện.
Khoảng thời gian này anh Tiền vẫn luôn phải chạy tới chạy lui, cũng đã gầy đi không ít.
Anh chào Lục An An một tiếng, lúc nhìn thấy Thịnh Hành còn khựng lại mất mấy giây , cảm thấy khá ngoài ý muốn.
"Chào, đã lâu không gặp, Thịnh Hành.”
"Ừm."
"Tìm em có chuyện gì sao?"
Lục Diên nhìn về phía anh ta.
Anh Tiền cười nói: "Nói về các công việc sắp tới của em."
Lục Diên gật gật đầu.
Anh Tiền cũng không tránh né Thịnh Hành, thấp giọng nói: "Bộ phim trước đó mà em đang quay ấy, suất diễn của những người khác đều đã quay xong rôi, chỉ còn dư lại mình em thôi, em thấy lúc nào thì có thể trở lại đoàn làm phim?"
Anh Tiền nói: "Bên kia cũng rất áy náy, dù sao đây cũng là lỗi của bọn họ, cho nên bọn họ bằng lòng chờ em khôi phục hoàn toàn xong mới cần trở về quay tiếp."
Nghe vậy, Lục An An cảnh giác nhìn Lục Diên
"Lão đại, anh lại phải treo dây thép sao?"