Chương 151
Lục Diên tỉnh rồi.
Chờ tới khi bác sĩ chạy tới kiểm tra một phen mới thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía mọi người: “Chúc mừng chúc mừng, Lục Diên đã tỉnh lại."
Trong nháy mắt đó, mẹ Lục kích động đến mức nắm chặt tay Lục An An.
"An An, Lục Diên tỉnh rồi."
"Con biết."
"Anh trai con đã tỉnh lại."
"Vâng vâng."
Lục An An ôm mẹ Lục: "Mẹ, con biết, anh trai đã tỉnh lại rồi, khẳng định là vì anh ấy không nỡ bỏ chúng ta lại."
...
Sáng ngày thứ hai, Lục An An vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên lm chính là hỏi lại Đường Nghi.
"Chị Nghi."
Đường Nghi cười: "Anh của em đã tỉnh rồi, tối hôm qua không phải là nằm mơ."
Trên mặt Lục An An tràn đầy ý cười.
Đường Nghi nhìn cô, buồn cười hỏi: "Tối hôm qua em đã nói cái gì với Lục Diên thế, bác sĩ nói anh ấy tỉnh dậy là nhờ em đánh thức."
"A?"
Lục An An sửng sốt, cười cười: "Em chỉ kể lại một số chuyện trước đây thôi, có lẽ là vừa khéo đúng lúc thôi.”
Đường Nghi xoa xoa đầu của cô.
"Ừm, vui vẻ lên đi."
"Vô cùng vui vẻ."
Lục Diên tỉnh rồi, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đến cả cha Lục sau khi nhận được tin tức cũng ngay lập tức chạy tới.
Sáng sớm hôm sau Lục Diên đã hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ có điều cơ thể vẫn chưa thể cử động linh hoạt được.
Lúc nhìn đi vào phòng bệnh của anh, Lục An An thực ra có chút sợ, cô sợ Lục Diên còn nhớ rõ những chuyện cô nói tối hôm qua, sợ anh ta nghe thấy tất cả.
Vào lúc đó, trong loại tình huống đó, thực ra cô cũng hết cách rồi, hình như chỉ có như vậy mới có thể đánh thức Lục Diên.
Mặc dù Lục An An cũng không biết là vì sao.
Lục Diên ngước mắt lên nhìn về phía cô bên này hô lên: "An An, tới đây."
Lục An An "Vâng" một tiếng, hô khẽ: “Anh trai, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Lục Diên mỉm cười nhìn cô : “Anh rất khỏe."
Chờ tới khi Lục An An đến gần, Lục Diên đưa tay ra xoa xoa đầu của cô: "An An đã khỏe chưa?"
Lục An An gật đầu: "Em khỏe lắm.”
Lục Diên nở nụ cười, cử chỉ vô cùng thân mật, không khác gì so với trước kia.
Anh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt."
Hai anh em không một tiếng động nhìn nhau một cái, cha Lục nói: "An An, con ngồi đây nói chuyện với anh đi, bố mẹ đi ra nói chuyện với bác sĩ bên kia một chút.”
“Vâng ạ”
Chờ sau khi mọi người đều đã đi cả rồi, Lục An An mím môi, khuôn mặt có chút co quắp nhìn Lục Diên.
Lục Diên nhìn động tác của cô, trong đôi mắt hiện lên ý cười: "Làm sao vậy?"
“A?"
"Căng thẳng như thế làm gì?"
Lục Diên nhìn cô: "Anh trai tỉnh lại em không vui sao?"
"Vui ạ!" Lục An An không chút do dự nói: "Vô cùng vui vẻ."
Lục Diên khẽ cười, nhéo nhéo khuôn mặt của cô: "Anh còn tưởng là An An nhà chúng ta không vui đấy."
Anh hơi dừng lại, nhìn Lục An An nói: "An An, thực xin lỗi."
Con ngươi Lục An An lóe lóe, nhìn anh vài giây, vội vàng nói: "Không có không có, anh không cần nói xin lỗi em. Đây đều là An An tự nguyện."
Cô nói: "Anh có thể tỉnh lại là tốt rồi."
Lục Diên cười cười "Ưm” một tiếng: "Vất vả cho An An rồi."
"Em không vất vả chút nào.”
Lục An An nhìn anh nói: "Chị Nhược Tinh mới vất vả."
Lục Diên ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô: “Anh biết.”
Đến lúc này Lục An An phát hiện, Lâm Nhược Tinh không có mặt ở đây.
Cô nhìn chung quanh một vòng, tò mò hỏi: "Chị Nhược Tinh không ở đây ạ?”
Lục Diên lắc đầu.
Lục An An khiếp sợ, không thể tin được hỏi: "Tối hôm qua chị ấy còn ở đây mà, chị ấy còn đang ngủ ở phòng bên cạnh sao?"
Giọng nói Lục Diên khàn khàn: "Không phải."
"A?"
Sáng sớm hôm nay, mẹ Lục nói với Lục Diên Lâm Nhược Tinh đã về.
Sau khi biết anh đã tỉnh lại, không còn gì nguy hiểm nữa cô ấy đã đi về trước.
Anh hơi dừng lại, thấp giọng nói: "Cô ấy đi về trước rồi."
"Cái gì?"
Lục An An thật sự là không thể tin được, đây là chuyện gì nha.
Cô há miệng thở dốc, nhìn Lục Diên: "Anh đuổi chị ấy đi ư?”
Lục Diên: "... Không có.”
Lục An An: "Vậy tại sao chị ấy lại đi rồi?”
Lục Diên dở khóc dở cười nhìn cô: “Anh không biết."
"Anh!"
Lục An An bất mãn hô lên: "Anh không hỏi chị ấy sao?”
Lục Diên: "Hỏi rồi."
"Sau đó thì sao?"
Lục Diên cũng thoáng tủi thân, thấp giọng nói: "Cô ấy không nhận điện thoại của anh."
Lục An An: "..."
Có khả năng là tuổi cô còn quá nhỏ, không thể hiểu được chuyện xưa của Lục Diên và Lâm Nhược Tinh là như thế nào.
Thật vất vả mới chờ được người tỉnh lại, vì sao chưa nhìn mặt nhau một cái đã bỏ đi rồi?
*
Câu chuyện tình yêu trong quá khứ của Lục Diên và Lâm Nhược Tinh cô thật sự không biết.
Mấy ngày sau, sau khi bảo đảm sẽ không gặp phải tình huống nguy hiểm gì nữa, các bác sĩ đồng ý cho Lục Diên và Lục An An trở về bệnh viện thành phố B, hai người được chuyển tới một bệnh viện tư nhân, các biện pháp bảo mật khá hơn bệnh viện công nhiều, các công cụ hỗ trợ cũng rất hiện đại.
Trong khoảng thời gian đó Lục An An cũng gửi tin nhắn cho Lâm Nhược Tinh, Lâm Nhược Tinh chỉ nói mình còn mấy công việc chưa làm xong, không còn cách nào đành phải trở về.
Nhưng mà sau một tuần, Lâm Nhược Tinh vẫn không xuất hiện.
Nửa tháng trôi qua, Lâm Nhược Tinh vẫn như cũ không tới.
Lục An An suy nghĩ một lúc, quyết định không ngồi suy đoán chuyện của hai người kia làm gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải dưỡng lành vết thương, sau đó còn đi tham ban Thịnh Hành.
Sau khi Lục An An và Lục Diên tỉnh lại, cả hai lần lượt đăng bài báo bình an lên Weibo.
Các fans đều mừng đến phát khóc.
Sau khi đăng bài lên Weibo xong, Lục An An lại không đăng nhập Weibo nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chỉ chớp mắt một tháng đã qua.
Vết thương của Lục An An nghiêm trọng hơn Lục Diên, nhưng thực ra vấn đề cũng không quá lớn, Lục Diên bị gãy xương tay và chân, bị tổn thương tới xương cần tĩnh dưỡng một trăm ngày, so ra thì Lục An An còn khá hơn một chút, cô bị thương ở đầu và sau lưng, sau khi trải qua điều dưỡng ngược lại còn khỏi nhanh hơn cả Lục Diên, chuyện không tốt duy nhất chính là tay của cô cũng bị gãy rồi, cô không cầm nổi bút vẽ nữa.
Hôm nay, Lục An An đã có thể xuống giường đi lại.
Cô nhìn Lục Diên:
“Anh, mặt trời bên ngoài rất đẹp nha, anh có muốn đi tắm nắng không?"
Lục Diên liếc mắt nhìn mặt trời ngoài cửa sổ: "... Bây giờ là tháng bảy, em thật sự muốn đi tắm nắng?"
Lục An An: "Em sắp chết ở trong phòng rồi.”
Lục Diên khẽ cười, đồng ý với cô: "Được rồi, đi thôi."
"Vâng vâng."
Hai người đi ra ngoài sân bệnh viện.
Sân trước của bệnh viện này rất lớn, còn có cả một đài phun nước nhỏ.
Thảm cỏ bên dưới cũng đặc biệt tươi tốt, rõ rành nhân viên bệnh viện đã làm xanh hoá rất tốt.
Sau khi Lục An An và Lục Diên đi ra ngoài, Lục Diên chỉ có thể ngồi ở một chỗ bất động, còn Lục An An thật ra có thể đi loạn khắp nơi.
Sau khi cô đi một vòng xung quanh cũng cảm thấy hơi mệt. Vừa mới ngồi xuống ghế đá, Lục An An liền nghe thấy tiếng la của Lục Diên: "An An."
"A?"
"Nhìn bên kia đi."