Chương 150
Lục An An nhanh chóng ấn nghe, hô lên: "Thầy Thịnh, anh đang rảnh sao?”
Nghe thấy giọng nói của cô càng ngày càng có sức sống, Thịnh Hành đáp một tiếng: "Ừm."
Giọng nói của anh trầm thấp từ tính, như có điện lưu truyền ra từ trong điện thoại, nghe thấy đặc biệt ghẹo người.
"Hôm nay thế nào?"
"Rất tốt ạ."
Lục An An cười nói: "Em còn được đi đi ra ngoài hoạt động tự do nửa giờ."
Thịnh Hành chua xót nở nụ cười: "Tối thế sao?"
"Đúng nha."
Lục An An nhìn vào ánh tà dương ở ngoài cửa sổ, mặt trời chiều đã ngã về tây, nhìn qua còn đặc biệt xinh đẹp.
Cô nhìn chằm chằm thật lâu, đến lúc không chịu đựng được nữa mới nói: "Chờ em xuất viện rồi, em cũng sẽ đi tham ban thầy Thịnh."
"Được."
Cổ họng Thịnh Hành có chút khàn, anh thấp giọng nói: “Thầy Thịnh chờ em.”
“Vâng vâng."
"Lục Diên thế nào rồi?"
Lục An An thở dài: "Vẫn chưa tỉnh ạ."
Ngón tay cô chọc chọc lên lớp thủy tinh trên cửa sổ bệnh viện, bất đắc dĩ hỏi: "Thầy Thịnh, anh nói xem, em nên nói gì với anh ấy thì anh ấy mới bằng lòng tỉnh lại đây?"
Thịnh Hành ngẩn ra.
Anh trầm thấp nở nụ cười, nói: "Nói về những chuyện trước đây của hai người chăng?”
Anh đột nhiên chuyển dời đề tài: "Nói tới cái này, thầy Thịnh còn chưa so đo với em đâu, em là người giúp việc nhà ai ấy nhỉ?"
Lục An An: ". . ."
Cô bị nghẹn rồi, có chút ngượng ngùng ấp úng:
“Cái đó, khi đó. . . Không phải khi đó hai người là đối thủ sao?"
Thịnh Hành bị cô chọc cười.
“Mấy chuyện như thế em cũng tin à?”
Lục An An: "Em tin mà.”
Thịnh Hành bất đắc dĩ, dừng lại một chút, nói: "Tôi nhớ, trước đây Lục Diên từng nói, cơ thể em gái của anh ấy không tốt lắm, là nói em có đúng không.”
Thịnh Hành nói: "Mặc dù tôi không rõ lắm giữa hai anh em em đã xảy ra chuyện gì, nhưng em có thể nói những chuyện khiến cho Lục Diên vui vẻ, hoặc là chuyện gì đó mà anh ấy cực kỳ muốn biết.”
Lục An An nửa hiểu nửa không.
"Em biết rồi."
Sau khi cúp máy, Lục An An chăm chú nhìn vào điện thoại di động một lúc lâu, đột nhiên hạ một quyết định.
*
Lúc Lục An An đi qua, Lâm Nhược Tinh đang ở bên cạnh nghỉ ngơi.
"An An đến rồi à."
Cô ấy nói: "Anh của em vẫn còn đang ngủ, chị cần đi ăn một bữa cơm, tối nay mới trở về, có chuyện gì nhớ ngay lập tức gọi điện thoại cho chị nhé."
"Được ạ."
Lâm Nhược Tinh đi rồi, sau khi Lục An An nhìn Lục Diên một lúc lâu thì giơ tay lên chọc chọc khuôn mặt của anh, dù thế người này vẫn không phản ứng.
Lục An An vừa định nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến giọng của mẹ Lục.
Mẹ Lục vẫn còn ở bệnh viện còn cha Lục đã trở về từ sớm, bọn họ tính toán đợi Lục Diên tỉnh lại sẽ chuyển viện cho anh, đưa anh về thành phố B, nơi mà bọn họ quen thuộc nhất.
"An An, qua thăm anh à?"
Mẹ Lục đi vào, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay con đã nghỉ ngơi tốt chưa?"
"Con rất khỏe mà."
Lục An An nhìn mẹ Lục: "Mẹ, mẹ đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Mẹ Lục sờ sờ đầu của cô: "Con có mệt không ?"
“Không ạ, con không mệt.”
Hai mẹ con ngồi ở trong phòng bệnh của Lục Diên một hồi, chờ tới khi hết giờ mới đi ra ngoài.
Lục An An thở dài, cô tính toán thời gian một chút, cũng cảm thấy lúc này không thích hợp cho lắm.
Buổi tối lúc đi ngủ Lục An An vẫn luôn cảm thấy có chút không an lòng, cô đã suy nghĩ kĩ càng về những cảm xúc trong lòng Lục Diên ngay lúc đó.
Thực ra, hẳn là Lục Diên vẫn đang tự trách, nguyên nhân anh không muốn tỉnh lại thật sự rất nhiều, Lục An An cũng không thể trăm phần trăm khẳng định.
Nhưng cô biết rõ, đối với em gái của mình, Lục Diên rất tự trách.
Lục An An liếc nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm rồi.
Cô suy nghĩ một lát, click mở Weibo Super Topic của Lục Diên nhìn một vòng, lúc này các fans bên trong Super Topic vẫn đang cầu khẩn, hi vọng Lục Diên có thể sớm ngày tỉnh lại.
Lục An An nhìn thấy thế thì cũng cảm thấy hết sức chua xót.
Các fans cũng không dễ dàng.
Chờ Lục An An dựa vào năng lực của chính mình ngồi lên xe lăn đi tới phòng bệnh của Lục Diên cũng đã trôi qua một giờ.
Cô chậm rì rì mở cửa đi vào, vô cùng tốn sức.
Lâm Nhược Tinh cũng ngủ ở trong phòng bệnh bên cạnh, có cả Đường Nghi ở đây.
Lục An An không dám làm ra động tĩnh lớn gì, cô nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn mặt Lục Diên, chỉ cảm thấy rất muốn khóc.
Loại cảm giác đó, không có bát kì từ ngữ nào diễn tả được.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Lục Diên gọi khẽ: "Anh, em là An An đây."
“Em đã tỉnh lại rồi.”
Trong phòng bệnh, chỉ có một mình Lục An An lầm bầm lầu bầu.
Cô nhìn Lục Diên, nhẹ giọng nói: "Anh à, anh có biết anh đã ngủ bao lâu rồi không? Đã hơn nửa tháng rồi, vì sao anh còn không tỉnh lại?”
Lục An An hỏi: "Có phải là anh muốn biết bí mật của An An không, nếu như anh tỉnh lại, An An sẽ nói cho anh biết, có được không?”
Lục Diên vẫn như cũ không nhúc nhích.
Lục An An nói: "Thực ra em không muốn nói cho bất luận người nào, thế nhưng em muốn anh tỉnh lại, anh phải biết rằng còn có rất nhiều người yêu thương anh, có cha và mẹ, có chị Nhược Tinh, có các fans hâm mộ của anh ngoài kia, còn có An An, em gái của anh nữa, bọn em đều rất yêu quý anh.”
Cô hơi dừng lại, khom lưng cúi xuống nói bên tai Lục Diên: "Cô ấy bảo em nói với anh, cô ấy rất thích anh, cô ấy không hề chán ghét anh chút nào, cũng không muốn nhìn thấy anh làm như vậy để chuộc tội, cô ấy muốn anh tỉnh lại. Kể ra cũng thật quỷ dị, thầy Lục, anh có biết không, thực ra em đã có biến hóa rất lớn, anh thông minh như vậy, khẳng định đã phát hiện ra em gái của mình có chỗ nào đó là lạ có phải hay không?"
Cô hỏi: "Thật ra em không phải là em gái của anh, em là một An An khác, bây giờ thầy Lục không nghe thấy nên em mới dám nói, thực ra em cảm thấy chuyện như vậy rõ ràng rất quỷ dị, nói ra chính bản thân em cũng không tin."
Cô nhẹ giọng nói: "Nhưng bất kể là có tin hay không, đây đều là chuyện đã chân thực xảy ra."
Cô nói: "Cho nên, em tới đây, là bởi vì An An em gái của anh muốn anh và cha mẹ đều có thể khỏe mạnh bình an, muốn bọn anh có thể luôn vui vẻ tiếp tục sống, rõ ràng cô ấy không oán hận gì mọi người cả, cô ấy nói, thực ra cô ấy rất vui vẻ vì có thể được trở về nhà, vì có thể được quay lại làm Lục An An."
Cô nắm tay Lục Diên, nhẹ giọng nói: "Anh à, có phải anh còn muốn biết rõ những chuyện đã xảy ra lúc An An bị lạc mất hay không, bây giờ em nói cho anh biết có được hay không."
Lục An An ngồi một mình lầm bầm lầu bầu ở trong phòng bệnh.
Lúc cô nói đến đoạn mình bị đánh, hình như mí mắt Lục Diên đã động đậy một chút, chỉ có điều Lục An An không chú ý tới.
Sau khi Lục An An kể xong, cô còn có cảm giác như mình đã từng tự mình trải qua tất cả những chuyện này, cô cũng không biết tại sao mình lại có cái cảm giác này, có lẽ là vì đã tiếp nhận được tất cả kí ức của ‘Lục An An’ kia nên cô mới như vậy, chắc hẳn cô đã thật sự trở thành Lục An An cho nên mới cảm thấy như thế.
Sau khi nói xong, cô cúi đầu nhìn Lục Diên, thấp giọng nói: "Thầy Lục, anh có bà ta vì sao em lại tới đây không?”
Cô nói: "Là bởi vì An An đó, cô ấy muốn muốn anh sống sót, muốn anh khỏe mạnh, những chuyện này đều là số mệnh an bài, cô ấy muốn vì anh ngăn cản nguy hiểm kia, cô ấy cũng giống như anh vậy, anh biết rõ mình không nên đi đi xem cô biểu diễn, nhưng anh vẫn đi, anh sợ lúc cô ấy tham gia chương trình bị người bắt nạt, cho nên mới tự mình đi xuống giá tới tận chỗ ghi hình xem xét, muốn nhìn chằm chằm An An, không để cho cô ấy chịu thiệt thòi, anh không muốn em gái mình phải làm việc cho nên mới đoạt làm tất cả mọi chuyện. . ."
“Tất cả những chuyện anh làm, An An đều biết cả. Anh muốn bảo vệ An An, An An cũng giống vậy, muốn bảo vệ anh.”
Cô nhịn lại nước mắt đang muốn chảy xuống của mình, nức nở nói: "Anh, An An đã tỉnh lại rồi, đến khi nào anh mới mới tỉnh vậy, An An rất nhớ anh, anh mà còn không tỉnh lại nữa, không sợ An An lại bị người bắt nạt nữa sao, không sợ chị Nhược Tinh bị người đoạt đi sao, còn có cha và mẹ. . . Bọn họ đều đang chờ anh,
"Anh ơi."
Lục An An hô lên: "Lúc nào anh mới tỉnh lại."
Cô dừng lại vài giây, thấp giọng nói: "Anh có biết không, chỉ khi nào anh tỉnh lại, em mới có thể thả lỏng, anh hãy tỉnh lại đi có được hay không. Tất cả mọi người đều đang chờ anh."
Sau khi nói xong, trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Lục An An nhịn cảm xúc muốn khóc xuống, đè nén lại nước mắt của mình: "Anh à, em phải về rồi.”
Cô nói: "Hình như em cảm thấy đầu có chút đau, ngày mai em lại tới nhìn anh nhé."
Lục An An vừa định rời đi, đột nhiên lại cảm thấy quần áo của mình bị người kéo lại, cô hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn lên.
Lục Diên vẫn chưa mở mắt ra, chỉ nhẹ nhàng hô lên: "An An."
Âm thanh này, nếu như không phải trong phòng vô cùng yên tĩnh thì rất có thể sẽ không thể nghe thấy.
Tim Lục An An đập mạnh, lập tức thét chói tai: "Anh! !"
“Anh đã tỉnh lại rồi có phải hay không?"
Mắt Lục Diên vẫn chưa mở ra, nhưng đầu ngón tay anh lại giật giật.
Trong nháy mắt, Lục An An kích động vô cùng, cô vội vã quay đầu ra ngoài cửa gọi: "Bác sĩ bác sĩ. . ."
Tay cũng không quên ấn xuống nút cấp cứu trong phòng, hô lên: “Anh của tôi đã tỉnh, anh của tôi đã tỉnh!"