Chương 149
Người đại diện cứ như là bị lời nói của cô ấy đập cho hôn mê.
Có mấy giây như vậy chị ta không thể phản ứng kịp.
Chờ đến luc phản ứng lại lúc, chị ta trợn to mắt nhìn Lâm Nhược Tinh: "Em nói cái gì cơ? Em điên rồi đấy à?"
Lâm Nhược Tinh lau nước mắt đi, giọng nói khàn khàn: "Em không điên."
Cô ấy đã bình tĩnh lại, ngước mắt lên nhìn người đại diện của mình: "Em rất rõ ràng mình đang làm gì!"
Cô ấy hít sâu một hơi, nói: "Nếu như chị không thể tiếp nhận, vậy chị cứ ném em cho người khác đi, em không có vấn đề gì, vừa khéo hợp đồng của em cũng sắp đến kỳ, em cũng không có ý định ký tiếp.”
Cô ấy thừa thế xông lên nói: "Cảm ơn chị Trần, cám ơn chị đã giạy dỗ em nhiều năm như vậy.”
Đầu óc chị Trần trống rỗng, khiếp sợ nhìn cô ấy: “Em có biết mình đang nói cái gì không?"
Lâm Nhược Tinh khẽ mỉm cười: "Em rất rõ ràng."
“Em đã chuẩn bị kỹ càng rồi."
Chị Trần bị cô ấy rung động, thấp giọng hỏi: "Em có thể ở đây một tháng, một năm cũng được, nhưng nếu như là mười năm thì sao, em cảm thấy chính mình có thể kiên trì sao?"
"Vì sao không thể?"
Lâm Nhược Tinh hỏi ngược lại: "Kể cả khi anh ấy ngủ say mười năm, nhưng ít ra hiện tại em bằng lòng."
Cô ấy nói: "Chị không cần khuyên em, em đã quyết định rồi, coi như sau này em có hối hận thì cũng không quan hệ tới bất luận người nào."
"Lâm Nhược Tinh, chị thật không nghĩ tới em lại là người não tàn khi yêu như thế đấy.”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh chua xót nở nụ cười: "Đúng rồi đấy, bản thân em cũng không phát hiện luôn."
Nếu như sớm phát hiện, cô ấy còn ầm ĩ với Lục Diên gì nữa chứ.
Nếu có thể sớm đoán trước có một ngày như thế này, mấy năm trước cô đã không chia tay với Lục Diên, sẽ không để tình trạng biến thành như bây giờ.
Chị Trần nhìn cô ấy, hai người không một tiếng động nhìn nhau.
Cuối cùng, chị Trần không có biện pháp nào, chỉ có thể tức đến hộc máu rời đi.
“Chị sẽ ở đây một ngày chờ em, chờ em bình tĩnh lại đưa ra quyết định."
Lâm Nhược Tinh đứng lên: "Không cần chờ đâu, coi như là chị có đợi ở đây mười ngày thì em cũng sẽ không thay đổi chủ ý theo chị về đâu."
"Em —— "
Chị Trần bị Lâm Nhược Tinh chọc tức, cứ thế bỏ đi.
Lâm Nhược Tinh ngồi xuống một lần nữa, đưa tay lên sờ mắt của mình, lúc này mới đi vào toilet.
————
*
Lúc Lâm Nhược Tinh đi vào phòng bệnh thấy Lục An An đã mở mắt rồi.
"Tỉnh rồi à?"
Lục An An gật đầu, nhìn cô ấy: "Chị Nhược Tinh."
"Sao thế?"
Lâm Nhược Tinh điều chỉnh giường để cô ngồi dậy, cười cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục An An lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tình hình anh của em hôm nay thế nào ạ?"
"Rất tốt."
Lâm Nhược Tinh nói: "Bác sĩ nói anh ấy không có vấn đề gì cả, có khi ngày mai sẽ tỉnh lại luôn ấy chứ."
"Thật sao?"
"Thật."
Lâm Nhược Tinh sờ sờ đầu của cô, cười hỏi: "Mấy ngày nay sau khi tỉnh lại em đã lên Weibo chưa?"
"Chưa ạ."
Lâm Nhược Tinh nhắc nhở cô: "Em lên đăng một bài báo bình an cho các fans đi, bọn họ đều rất lo lắng cho em.”
Lục An An hiểu rõ: "Nhưng em muốn chờ anh của em tỉnh lại mới đăng bài.”
Lúc đó hai người có thể cùng một lúc đăng bài rồi.
Lâm Nhược Tinh hoảng hốt vài giây, không hé răng nói gì.
Một lát sau cô ấy há miệng thở dốc nói: "Được, vậy thì chờ anh trai của em tỉnh lại rồi đăng bài cũng được.”
“Vâng ạ.”
Lục An An nhận lấy ly nước Lâm Nhược Tinh đưa tới, nhấp một hớp thấm giọng.
Hai người cứ ngồi như thế không nói gì.
Lục An An suy nghĩ một lát, vẫn là mở miệng nói: "Chị Nhược Tinh."
"Làm sao vậy?"
Lục An An nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy Lâm Nhược Tinh cũng gầy đi nhiều quá, đôi mắt của cô ấy thũng xuống, vừa nhìn liền biết là ngủ không yên ổn, trên mặt cô ấy cũng không có chút trang điểm nào, nhìn rất tiều tụy, hoàn toàn không che nổi sự mệt mỏi.
Lục An An vừa nhìn liền cảm thấy đau lòng.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Vừa rồi… Em. . .Em đã nghe thấy chị nói chuyện với người đại diện."
Cô nói xong lại vội vàng nói: "Không phải là em cố ý nghe trộm đâu, chỉ là lúc em tỉnh lại thì nghe thấy thôi."
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh rõ ràng ngẩn ra, cô ấy trầm thấp nở nụ cười: "Nghe thấy thì nghe thấy thôi, cũng không có chuyện gì."
Lục An An "Ừ" một tiếng, nhìn cô ấy nói: “Chị Nhược Tinh, chị vẫn nên trở về đi đóng phim đi."
Lâm Nhược Tinh nhíu mày nhìn cô: "Hả?"
Lục An An nói: "Em rất thích chị, em tin là anh của em cũng rất muốn chị ở chỗ này, mặc dù em không biết trước kia chị Nhược Tinh và anh ấy đã có chuyện gì xảy ra, nhưng em có thể nhìn ra, anh của em vô cùng vô cùng thích chị."
Lâm Nhược Tinh im lặng lg nói gì.
Lục An An nói: "Chị nhất định còn hiểu rõ tính cách của anh em hơn cả em nữa, anh ấy là người không thích mang đến phiền toái cho người khác, càng không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng đến người khác, chị không phải người khác, anh ấy lại càng không muốn, anh ấy sẽ không muốn khi mình tỉnh dậy lại thấy chị đã vì anh ấy mà bỏ cả đóng phim, thậm chí còn bội ước với công ty, anh ấy nhất định sẽ tự trách."
Lục An An nắm tay Lâm Nhược Tinh nói: "Chị quay về đóng phim bình thường đi, nếu như anh của em tỉnh lại nhất định em sẽ ngay lập tức nói cho chị biết, có được hay không?"
Lâm Nhược Tinh yên lặng nhìn chằm chằm cô, vẫn như cũ không nói lời nào.
"Không cần."
Lâm Nhược Tinh nói: "Chị cứ ở đây với anh ấy là được.”
"Chị Nhược Tinh."
Lục An An nói: "Bọn em không muốn làm lỡ chị."
Lâm Nhược Tinh buồn cười nhìn cô: "Cái gì gọi là làm lỡ?"
Cô ấy nói: "Là chị tự nguyện."
"Nhưng mà —— "Lục An An còn muốn nỗ lực thuyết phục cô ấy, lại bị Lâm Nhược Tinh cản lại.
"Không có nhưng mà gì cả.”
Lâm Nhược Tinh bình tĩnh nói: "Coi như chị có bỏ lỡ bộ phim này thì vẫn còn bộ khác” Cô ấy nói: “Cùng lắm thì làm lại từ đầu là được, không cái gì đáng sợ cả."
Lục An An không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm Lâm Nhược Tinh an ủi: "Chị yên tâm đi, nhất định anh của em sẽ rất nhanh tỉnh lại."
Lâm Nhược Tinh sờ sờ đầu của cô, cười cười: "Chị cũng tin vậy.”
*
Lâm Nhược Tinh không đi.
Sáng sớm hôm sau người đại diện của cô ấy liền bỏ đi, trước khi đi còn không quên mắng xối xả Lâm Nhược Tinh một trận.
Thật ra bản thân cô ấy không có cảm giác gì, nhưng mấy người Lục An An thấy thế đều rất đau lòng.
Chạng vạng hôm nay, Lục An An có nửa giờ hoạt động tự do, cô có thể tới ngồi ở phòng bệnh của Lục Diên.
Phòng bệnh của cô ở ngay cách vách Lục Diên.
Lúc ban đầu ra muốn cô còn muốn hai người nằm cùng một phòng bệnh, nhưng lại cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Lục An An vừa muốn đi vào, điện thoại của Thịnh Hành liền tới.
Sau khi trở về đoàn phim, mỗi ngày Thịnh Hành đều sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho Lục An An.
Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng mỗi ngày đều không ngừng nghỉ.
Cô nhìn vào tên người gọi đến biểu thị trên màn hình điện thoại, hai mắt sáng rực lên.
Lâm Nhược Tinh cũng nhìn thấy, mỉm cười nói: "Đi nghe điện thoại trước đi."
". . . Vâng ạ."