Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 148

Chương 148 -
Chương 148 -

Chương 148: Vẫn ở bên anh

“Không sao đâu ạ.”

Lục An An an ủi bà ấy: “Con đã vượt qua cửa ải hai mươi tuổi này rồi, con thật sự sẽ không có chuyện gì đâu ạ."

Cô cam đoan nói: "Nếu không mẹ gọi bác sĩ tới hỏi xem? Con muốn tới thăm anh trai.”

Lục Diên tuyệt đối không thể vẫn luôn ngủ như thế.

Lục An An rất không an tâm, chỉ có điều mấy ngày trước quả thực là cô cũng không thích hợp để đứng dậy.

Coi như cô có muốn đến như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không bằng lòng.

Nhưng bây giờ cô đã tỉnh lại được ba ngày rồi, Lục An An cảm thấy mình vẫn có hi vọng.

Mẹ Lục không ngăn cản được cô, chỉ có thể gọi bác sĩ tới hỏi.

Bác sĩ nhìn Lục An An một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài: "Đi đi, thế nhưng không thể ở đó quá lâu, chỉ có thể ngồi 15 phút thôi, sau đó phải quay về ngay."

"Vâng ạ."

Lúc Lục An An đi qua, Lâm Nhược Tinh vẫn còn đang ở trong phòng bệnh.

Cô gọi nhỏ: "Chị Nhược Tinh."

Lâm Nhược Tinh quay đầu lại nhìn cô: "Tại sao em lại tới đây, đã cử động được rồi sao?”

“Cũng tạm ạ.”

Lục An An bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em thật sự đã không có chuyện gì rồi mà, mọi người không cần phải lo lắng như vậy đâu."

Mẹ Lục không đồng ý nhìn cô: "Sao có thể không lo lắng được cơ chứ, con có biết là cha và mẹ đã . . . "Nói đến phần sau, mẹ Lục lại lần nữa nghẹn ngào.

Mấy ngày nay nước mắt của bà ấy căn bản không ngừng được, vẫn luôn nghĩ mà sợ, mỗi lần nghĩ lại đều muốn khóc.

Hoàn toàn không khống chế được.

"Mẹ."

Lục An An lôi kéo tay của bà, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng quá, anh trai cũng sẽ tỉnh lại thôi."

Cô chỉ vào bên ngoài nói: "Đừng khóc nữa mẹ, con cũng đã tỉnh lại rồi mà, nhất định ông trời sẽ phù hộ chúng ta."

Lâm Nhược Tinh theo sau gật đầu: "An An nói đúng đó, dì đừng khóc, dì cứ để cho An An ngồi đây một lúc đi ạ.”

Mẹ Lục gật đầu.

*

Sau khi Lâm Nhược Tinh và mẹ Lục rời khỏi phòng, Lục An An ngồi trên xe lăn nhìn vào người đang nằm trước mặt.

Trông Lục Diên tiều tụy hơn nhiều, trên mặt đã có râu ria mọc lên tua tủa, không còn dáng vẻ đẹp trai tuấn lãng trước đó một chút nào nữa. Anh cứ như thế nặng nề ngủ say, không có một chút động tĩnh nào.

Lục An An nhìn anh, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Cô hơi khựng lại, hô lên: “Anh ơi.”

Không có phản ứng.

Lục An An nhìn Lục Diên, suy nghĩ tời những lời bác sĩ vừa nói với mình, ông ấy bảo cô có thể gọi to tên Lục Diên, tìm cách nỗ lực khiến cho anh tỉnh lại.

Cần có người thường xuyên ở bên tai Lục Diên nói chuyện mới có thể đánh thức được ý thức đang say ngủ của anh. Bây giờ vấn đề của anh là bản thân anh không muốn tỉnh lại.

Lục An An nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì.

Cô im lặng trong giây lát, chỉ nói một câu: "An An không trách anh, anh có thê tỉnh lại hay không?"

Lục Diên vẫn không có động tĩnh.

Lát sau, bác sĩ đi tới gõ cửa.

Lục An An không thể không đi về trước.

Cô vừa trở về phòng, Lâm Nhược Tinh cũng cùng theo vào.

"Chị Nhược Tinh."

Lâm Nhược Tinh gật gật đầu, nhìn cô: “Sao thế?”

Lục An An lắc lắc đầu, vân vê góc áo: “Không phải chị còn đang đóng phim sao?"

Lâm Nhược Tinh nở nụ cười: "Không có."

Lục An An rõ ràng không tin, cô nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn Lâm Nhược Tinh nói: "Em còn nhớ, cách đây không lâu mới có tin chị tiến vào đoàn làm phim mà?”

Lâm Nhược Tinh hơi dừng lại, "Ừm."

Nhưng cô ấy đã từ chối quay lại.

Rất tự nhiên không làm thêm ước hẹn.

Lục An An cắn cắn môi, nắm lấy tay của cô ấy, nói: "Cảm ơn chị, chị Nhược Tinh."

Lâm Nhược Tinh mỉm cười, đưa tay lên sờ sờ đầu của cô: "An An, phải nhanh tốt lên nhé."

Em khỏe, anh ấy mới có thể tỉnh lại.

Lục An An chớp chớp mắt, nhẹ giọng đồng ý: "Vâng ạ."

Mấy ngày sau, mỗi ngày Lục An An đều tới thăm Lục Diên một chút, ở bên cạnh trò chuyện với anh, nhưng Lục Diên vẫn mãi không tỉnh.

Các cư dân mạng không biết từ đâu nhận được tin tức, ở trên mạng hùng hổ truyền bá ra ngoài, Lục Diên vẫn chưa tỉnh lại, tin này lập tức lại lên hot search.

Lúc Lục An An nhìn thấy tin tức trên Weibo đã tức đến không nói được câu nào.

Đường Nghi nhìn cô: "Đừng xem nữa, các cư dân mạng đều thích nói lung tung.”

Lục An An nhìn chị ấy: "Chị Nghi, chị nói xem, anh của em lúc nào mới tỉnh lại đây?"

Lời này nói ra, Đường Nghi hết cách trả lời.

Chị ấy lắc lắc đầu, nhìn Lục An An: "Cậu ấy sẽ tỉnh lại."

Lục An An nhìn chị ấy, theo lời "Ừ" một tiếng, cô cũng tin vào việc Lục Diên sẽ tỉnh lại.

Anh ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ tỉnh lại.

Hôm nay, Lục An An đang ngủ ngủ trưa lại bị tiếng cãi vã bên ngoài đánh thức.

Kể cả khi hai người kia đã cố sức nhỏ giọng, nhưng cô vẫn nghe thấy.

Có giọng nói của Lâm Nhược Tinh, còn có một giọng nói khác. . . Hẳn là người đại diện của cô ấy.

Quả thực Lục An An đoán không sai, người mới tới bên ngoài chính là chị Trần, người đại diện của Lâm Nhược Tinh.

Chị Trần nhìn Lâm Nhược Tinh: "Em còn không chịu quay về?”

Lâm Nhược Tinh ngồi ở trên ghế, ngước mắt nhìn về phía chị ta: “Đi đâu chứ?”

Chị Trần chỉ tiếc mài sắt không nên kim, cắn răng nói: "Lâm Nhược Tinh, em còn định chờ ở chỗ này bao lâu? Em có biết hay không, sự nghiệp của em mới chỉ cất bước mà thôi, em còn định tốn thời gian ở đây bao lâu nữa?”

Chị ta chỉ vào Lâm Nhược Tinh: “Chuyện em làm sai hợp đồng tạm thời không nói, dù sao đoàn làm phim cũng sẽ tìm ra một nữ diễn viên khác, nhưng em có nghĩ tới phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu hay không? Em có nghĩ tới chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng lớn bao nhiêu cho tương lai của em hay không?"

Chị ta thấp giọng nói: "Khi nào Lục Diên mới tỉnh tạo, em có biết hay không?"

"Bây giờ em với Lục Diên là quan hệ gì, trong lòng em tự hiểu đấy.”

Chị ta nói: "Em liều lĩnh như thế, đã từng nghĩ tới hậu quả hay chưa?”

Lâm Nhược Tinh không hé răng.

Cô ấy cứ như thế tựa ở trên tường, ngửa đầu nhìn vào người đang tức đến hộc máu trước mặt.

"Chị nói xong chưa?"

Chị Trần sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ấy.

Lâm Nhược Tinh nhàn nhạt nói: "Nói xong rồi thì em muốn vào nhìn An An."

"Lâm Nhược Tinh!"

Chị Trần nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ấy.

“Em không sợ Lục Diên sẽ mãi mài không tỉnh dậy sao?"

"Vậy thì như thế nào?" Giọng nói Lâm Nhược Tinh run run nói: “Coi như anh ấy mãi không tỉnh lại, em cũng vẫn bằng lòng bảo vệ anh ấy, đáp án này chị có thoả mãn chưa?"

Bình Luận (0)
Comment