Chương 147: Mãi không tỉnh
Cân nhắc đến Lục An An vừa mới tỉnh lại, hẳn là còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thịnh Hành chỉ biểu lộ căng thẳng khoảng chừng nửa phút liền thả cô ra .
Có trong một khoảng thời gian như vậy, Lục An An cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.
Có khi nào cô còn … Còn chưa thoát khỏi giấc mơ kia.
Ngay sau đó, Thịnh Hành đứng dậy gọi người.
Cha mẹ Lục còn có rất nhiều người chạy tới, đến lúc nhìn thấy Lục An An, tất cả mọi người đều vành mắt đỏ au.
Mẹ Lục lúc này đã khóc không thành tiếng.
Đầu Lục An An còn hơi đau, cô đưa tay lên sờ mặt mẹ Lục, giọng nói khàn khàn hô lên: "Mẹ."
"An An không sao rồi, mẹ không khóc."
Cô nhìn mẹ Lục, đột nhiên có loại cảm giác huyết mạch tương liên ( huyết mạch tương liên: ruột thịt, cùng chung máu thịt ).
Cô cảm thấy rất khó tiếp thu.
Cũng may, sau khi cân nhắc đến việc Lục An An vừa mới tỉnh lại, chỗ này cũng không tiện quá ồn ào, mấy người lại đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Đường Nghi, chị ấy ở lại để tiện chăm sóc cô.
"Chị Nghi."
Hiện tại Lục An An không tiện cử động, nửa nằm ở trên giường nhìn vào ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài vậy mà lại chiếu rọi vào trong phòng, vô cùng chói mắt.
Đường Nghi "Ừ" một tiếng : "Làm sao vậy?"
"Anh của em đâu rồi ạ."
Đường Nghi ngẩn ra, sờ sờ mắt của mình: "Còn chưa tỉnh."
Lục An An sửng sốt, trợn mắt lên nhìn chị ấy: “Tại sao lại như vậy?"
Rõ ràng cô đã đỡ ở phía dưới anh rồi sao?
Đường Nghi ngập ngừng, nói khẽ: “…Em bị thương nghiêm trọng hơn anh của em, nhưng bác sĩ nói cậu ấy là không muốn tỉnh lại, về việc bao giờ cậu ấy tỉnh dậy, vậy còn phải dựa vào ý nguyện của bản thân cậu ấy."
Lục An An nghe vậy, con ngươi lóe lóe.
Khó trách.
Khó trách nhiệm vụ cuối cùng An An giao cho cô lại là việc này.
Thực ra những nhiệm vụ như sự nghiệp đỉnh cao kia hay những nhiệm vụ khác đều không quan trọng.
Nhiệm vụ cuối cùng của cô là khiến cho cả nhà bốn người bọn họ hòa thuận vui vẻ sống cùng một chỗ, cũng như loại bỏ ngăn cách giữa cô và Lục Diên.
Quay lại tình trạng quan hệ của hai anh em lúc ban đầu.
Cô gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
"Vậy. . .Em có thể tới thăm anh ấy không?”
"Không thể."
Đường Nghi trừng mắt nhìn cô: "Em chẳng lẽ không biết tình huống hiện tại của mình thế nào sao? Đừng có lộn xộn, đợi lát nữa bác sĩ tới kiểm tra cho em."
Cô ấy hít sâu một hơi, giọng nói có chút căng thẳng: "Tạm thời đừng lộn xộn gì cả."
". . . Vâng ạ."
Thời gian trôi qua không bao lâu, có bác sĩ đi tới kiểm tra toàn thân cho Lục An An một lần nữa.
Thực ra cô chỉ cần vượt qua 12 giờ là được rồi, nếu cô đã tỉnh lại thì sẽ không lại có thêm chuyện lớn gì xảy ra nữa, sinh nhật hai mươi tuổi cũng cứ thế qua đi.
Đây là chuyện rất đáng vui mừng.
Chỉ có điều, hiện tại mọi người vẫn như cũ không thể vui vẻ được.
Đã qua một ngày rồi mà Lục Diên còn chưa tỉnh lại, cũng không biết đến lúc nào anh mới tỉnh lại nữa.
Lục An An lộn xộn cũng không có tác dụng, cô nhiều lần muốn tới nhìn Lục Diên nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Mọi người đều sợ lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
*
Hôm nay.
Lục An An vừa mới tỉnh ngủ liền nhìn thấy có một người đi từ bên ngoài vào đây.
Người tới là Thịnh Hành.
Mấy ngày nay Thịnh Hành vẫn luôn tới đây, nhưng bởi vì cô có nguyên nhân đặc thù nên thời gian anh ở lại cũng không lâu.
"Thầy Thịnh."
Thịnh Hành mặc một chiếc áo sơmi quần tây, thoạt nhìn cao ráo gầy gò, thậm chí Lục An An khi nhìn còn có cảm giác, hình như Thịnh Hành gầy đi không ít.
Mấy ngày nay thực ra cô không có cơ hội nhìn kĩ, bây giờ nhìn tới… Cô cảm thấy Thịnh Hành hình như đã gầy đi một chút.
Thịnh Hành gật gật đầu, kéo ghế tới ngồi xuống bên cạnh.
"Em thấy thế nào rồi?"
“Tốt lắm rồi ạ.”
Lục An An nhìn anh: "Thầy Thịnh, bao giờ anh phải trở về đi đóng phim ạ?"
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười: "Sao lại thông minh như vậy?"
". . ."
Anh nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ đi, tôi qua đây thăm em một chút, em thật sự không sao rồi?"
“Dạ dạ.”
Lục An An nhạt nhẽo cười khanh khách, trên mặt chứa ý cười nhìn anh: "Thật sự đó, bây giờ em tốt lắm rồi.”
“Đầu em còn đau không?"
"Không đau ạ."
Lục An An cam đoan với anh: "Bây giờ em đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi."
Thịnh Hành liếc nhìn cánh tay bị gãy xương của cô, trước đó anh đã nhìn thấy đằng sau lưng vô cùng thê thảm của cô, không hề tin mấy lời ma quỷ do cô nói.
Nhưng cô không muốn để cho người khác lo lắng, Thịnh Hành cũng không nói thêm cái gì.
Anh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
"Được."
Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia khiến cho Lục An An muốn né tránh.
Chỉ có điều căn phòn này cũng chỉ lớn chừng ấy, cô căn bản không thể tránh khỏi.
Căn phòng yên tĩnh một lát, sau đó Thịnh Hành đưa tay sờ lên đỉnh đầu đang quấn đầy băng gạc của cô, nhẹ giọng nói: "Lục An An, thầy Thịnh đi trước nhé."
Còn không về nữa sợ sẽ không kịp.
Lục An An gật gật đầu: "Vâng."
Cô hơi híp mắt nhìn Thịnh Hành: "Thầy Thịnh nhớ chú ý an toàn nha, chờ sau khi em xuất viện cũng sẽ tới tham ban anh."
Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô, muốn nói lại thôi. Đến cuối cùng anh vẫn không nói gì: "Được rồi, thầy Thịnh chờ em, sớm khôi phục một chút."
"Vâng vâng."
Thịnh Hành đi rồi.
Lục An An sờ sờ vào nơi trái tim đang gấp gáp nhảy lên với những tần suất rõ ràng, nghi hoặc trong chốc lát.
Nhưng nghĩ lại, Lục An An lại cảm thấy chuyện này cũng là bình thường.
Khi cô nhìn thấy Thịnh Hành, trái tim nhảy lên không phải quá bình thường sao.
Thịnh Hành trở về đoàn làm phim đóng phim, đối với các fans mà nói chính là có tin để nghe ngóng.
Các cô ấy đều sắp lo lắng chết mất.
Mặc dù biết Thịnh Hành đi tới bệnh viện để thăm Lục An An và Lục Diên, nhưng sau khi hai người đã qua khỏi nguy hiểm anh đáng ra cũng nên trở về đi đóng phim nha, kết quả hết ngày đầu tiên anh vẫn không về, sang tới ngày thứ hai cũng không thấy anh đâu, tới tận ngày thứ ba, khi muốn đã cho rằng anh không quay về đóng phim nữa, cuối cùng anh cũng trở về.
Trên Weibo cũng đã công bố ảnh chụp Thịnh Hành rời khỏi bệnh viện, anh không lái xe về trường quay mà trực tiếp lên máy bay.
Trong những bức ảnh ở sân bay của anh, nhìn qua anh vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, vừa cao lại gầy, nhìn giống hệt như một nam thần trường học, ăn mặc cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
Ảnh chụp vừa được công bố, các fans liền kích động lên rất nhiều .
[ Ô ô ô ô rốt cục anh trai cũng đã trở về đoàn làm phim đóng phim rồi! ! ! ]
[ Hôm nay anh trai rất đẹp trai nha! ]
[ Hôm nay anh trai lại giết chết tui thêm một lần nữa rồi, anh trai đi về thuận lợi nha. ]
[ A a a a a a a rốt cục cũng phải đi về đóng phim rồi, anh trai còn không quay lại nữa thì có khi tôi sẽ nảy sinh những ý nghĩ khác luôn đó. ]
[ Mấy tấm ảnh này quá tuyệt vời, mọi người mau tới liếm liếm nào. ]
[ A a a a a a a a a a a tôi chỉ muốn nhìn mãi không thôi! ]
[ Anh trai hình như gầy xuống nha. ]
Lúc Lục An An lướt Weibo, vừa khéo cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh này.
Cô dùng nick nhỏ tặng một Like, vừa định ấn mở tất cả hình ảnh ra sau đó lưu lại thì mẹ Lục lại đi vào phòng.
"An An, đừng nghịch điện thoại di động nữa."
Mẹ Lục nhìn cô: "Bây giờ con không thích hợp để chơi điện thoại di động."
Lục An An tủi thân mong đợi trừng mắt nhìn điện thoại di động, lại liếc nhìn mẹ Lục: ". . . Vâng ạ."
Cô giao điện thoại di động cho mẹ Lục, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, anh trai đã tỉnh chưa ạ?"
Tư thế khom lưng của mẹ Lục ngừng một lát, lắc lắc đầu: "Còn chưa tỉnh."
Lục An An "Ồ "Một tiếng, nhìn về phía bà ấy: “Con muốn tới nhìn anh trai, có được không ạ?”
Mẹ Lục sửng sốt, nhìn cô: "Không tốt lắm đâu, bác sĩ nói bây giờ con còn chưa thể di chuyển nhiều.”