Chương 146
"Thịnh Hành."
Du Nguyên hô lên.
Thịnh Hành không nhúc nhích.
Du Nguyên đưa tay lên vỗ bờ vai anh, nói: “Qua kia ngồi nghỉ một lát đi.”
Anh ta nói: "Vừa rồi anh đã hỏi bác sĩ rồi, xem chừng là không có chuyện gì, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Thịnh Hành vẫn không hé răng.
Hai tay anh nhét ở trong túi, hai bàn tay ở trong túi nắm chặt thành nắm đấm, bản thân anh cũng không dám nghĩ sâu.
Thậm chí Thịnh Hành còn không dám nghĩ lại về đoạn video mà mình đã nhìn thấy kia, cảnh tượng Lục An An liều mạng chạy tới rồi bị Lục Diên đụng vào, sau đó cả hai người cùng đụng vào tảng đá rồi ngã ra trên mặt đất.
Hình ảnh kia cả đời này của Thịnh Hành đều không bao giờ muốn nhìn thấy lại lần nữa, càng không muốn nhớ lại.
Lỡ như. . .
Nếu lỡ như, anh không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Đang suy nghĩ, người bên trong đột nhiên đi ra ngoài hô lên: "Có dấu hiệu của sự sống! Có hi vọng."
Trong nháy mắt, Thịnh Hành cảm thấy trái tim của mình như lại sống lại.
Mẹ Lục cũng lập tức đứng lên từ trên ghế, mừng đến phát khóc.
Mặc dù còn chưa thoát khỏi nguy hiểm nhưng bây giờ có được tin tức như vậy, đã đủ.
Thật sự đủ.
Tin tức này giống như một loeefi thuốc trợ tim cho tất cả mọi người ở đây.
Mắt của bọn họ sáng quắc chằm chằm đỉnh lên đèn của phòng phầu thuật, chờ đợi cánh cửa kia mở ra, mang đến tin tức tốt cho bọn họ.
Nhất định phải là tin tức tốt.
Cô còn nhỏ tuổi như vậy, lại đáng yêu như vậy, còn tốt bụng và xinh đẹp như vậy, nhất định phải có tin tức tốt.
Đến mười một giờ, Weibo của Tinh Diễm phát ra bài đăng thứ hai.
@Công ty giải trí Tinh Diễm V: Bác sĩ đã thông báo An An dấu hiệu của sinh mệnh, chúng tôi đều đang chờ đợi cô ấy.
[ Ô ô ô ô ô ô ô ô ]
[ Khóc chết tôi rồi! ! ! ]
[ Rõ ràng tôi không phải là fans của Lục An An, nhưng khi nhìn thấy bài Weibo này tôi vẫn bật khóc. ]
[ Cầu nguyện An An sớm tỉnh lại. ]
[ Tôi ô ô ô ô tôi chờ Weibo thứ ba, nhất định phải là Lục An An đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng đó, nhất định nhé! ]
[ Coi như tôi van cầu mấy người đó! Cô ấy nhất định phải bình an. ]
[ Ô ô ô ô ô ô tôi không chịu được nữa. ]
[ An An mau tỉnh lại đi, chúng tôi đều đang chờ em! ! ! ]
12 giờ, Weibo Tinh Diễm đăng lên bài viết thứ ba.
@Công ty giải trí Tinh Diễm V: Sống sót, cảm ơn.
Chỉ bốn chữ như thế lại khiến cho vô số cư dân mạng mừng đến phát khóc.
Cô gái nhỏ đáng yêu lại lương thiện như vậy, cô nhất định phải sống sót vượt qua.
Chúng tôi đều đang chờ cô tỉnh lại.
. . .
*
Sau khi tin tức hai người kia đều đã an toàn, các fans bắt đầu làm việc.
Trước đó các cô ấy vẫn luôn không hành động chỉ là vì đang chờ người tỉnh lại, sau khi người bình an mới có thể lên án.
Không tốn bao nhiêu công phu, ở trên mạng bắt đầu xuất hiện một bài văn dài thảo phạt hướng về đoàn làm phim.
Nội dung là một loạt vấn đề chất vấn về các biện pháp an toàn của đoàn làm phim, hi vọng bọn họ ra mặt đáp lại.
Bọn họ đều là những người giảng đạo lý, biết rõ khi đóng phim sẽ có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng chuyện ngoài ý muốn này, có phải chỉ cần cẩn thận một chút thì bọn họ có thể tránh được hay không, có phải bọn họ chỉ cần tỉ mỉ hơn một chút thì chuyện đã khác hay không, nếu đoàn làm phim chú ý hơn có khi chuyện này sẽ không phát sinh luôn ấy chứ?
Anh trai nhà bọn họ và em gái xinh đẹp phải chịu thương tổn lớn như vậy, đoàn làm phim nhất định phải đưa ra một đáp án hợp lý.
. . .
Các fans bắt đầu hành động, Lục An An cũng đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều thở phào một hơi, nhưng theo sát phía sau lại là thông báo của bác sĩ.
Cô phài vượt qua 12 giờ đêm nay mới có thể xem như là qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
*
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy hai người được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt thì tâm trạng đều đã đặt xuống.
Anh Tiền khá quen thuộc với cha Lục mẹ Lục , anh ta nhìn về phía hai người: "Chú, dì, hai người đi nghỉ ngơi một chút đi ạ, chúng cháu trông tối nay cho ạ.”
Cha Lục nhìn mẹ Lục: "Đi nghỉ ngơi một chút nhé?”
Mẹ Lục lắc đầu.
Lâm Nhược Tinh đi từ bên kia tới, nói khẽ: "Dì, dì đi nghỉ ngơi đi ạ."
Cô ấy nhẹ giọng nói: "Chỉ khi nào chú dì ngươi nghỉ ngơi tốt, Lục Diên và An An mới có thể thoải mái tỉnh dậy.”
Mẹ Lục nhìn cô ấy, nắm tay Lâm Nhược Tinh khóc lên.
"Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu."
Lâm Nhược Tinh vòng tay lên ôm mẹ Lục: "Dì đi nghỉ đi ạ, bọn cháu sẽ trực ở đây, nếu như có chuyện gì chúng cháu nhất định sẽ ngay lập tức gọi chú dì tới."
Mẹ Lục kéo tay cô ấy: “Cháu cũng đi nghỉ đi.”
Bà ấy nhìn Lâm Nhược Tinh: "Có phải cháu là bạn học trung học phổ thông với a Diên hay không?"
Lâm Nhược Tinh ngẩn ra.
Cô ấy kinh ngạc nhìn mẹ Lục.
Mẹ Lục ôm lại cô ấy, nhẹ giọng nói: “Đi qua đây ngủ cùng dì một chút đi, có được không, a Diên và An An nếu tỉnh lại cũng sẽ không muốn nhìn thấy cháu như vậy, nhé?”
Lâm Nhược Tinh nhịn không được, cắn môi đồng ý đáp một tiếng: "Được."
Thực ra kể từ lúc vừa mới nhận được tin ngày hôm qua, thần kinh của cô ấy vẫn luôn căng thẳng không dừng, từ lúc đó đến giờ cô ấy vẫn luôn không thả lỏng chút nào.
Kể cả đến tận bây giờ, tinh thần Lâm Nhược Tinh vẫn rất căng thẳng.
Cô ấy không dám thả lỏng.
Rõ ràng mới chiều hôm qua thôi, người ấy còn nói với mình, em gái muốn tới thăm anh ấy, anh ấy cực kỳ vui vẻ, còn hỏi Lâm Nhược Tinh có muốn tới dự sinh nhật của An An hay không.
Lúc đó Lâm Nhược Tinh đã trả lời như thế nào nhỉ, cô ấy đã nói, buổi tối cô ấy sẽ tới.
Kết quả thì sao.
Sáng sớm hiện nay khi cô tới nơi, người lại nằm ở nơi này.
Bởi vì nguyên nhân đặc thù, bệnh viện chỉ chuẩn bị cho bọn họ một căn phòng.
Trước khi Lâm Nhược Tinh đi vào thì liếc nhìn Thịnh Hành: "Nếu bọn họ tỉnh lại thì nhớ ngay lập tức gọi tôi nhé.”
Thịnh Hành gật đầu một cái.
sau khi cô vào phòng, Lâm Nhược Tinh săn sóc nói chuyện với mẹ Lục, sau khi giúp tâm trạng của bà ấy thả lỏng một chút liền nằm ở bên cạnh ngủ.
Cô ấy đã quá mệt mỏi.
Thật sự mệt mỏi.
. . .
Lục An An cảm thấy mình mệt mỏi quá đi mất.
Cô ấy cũng không hiểu vì sao, trong chớp mắt có rất nhiều ký ức xa lạ xâm nhập vào trong đầu của mình, ký ức của hai người nỗ lực hòa hợp vào làm một.
Nhưng thứ cô nhớ rõ nhất, chính là câu cuối cùng.
Cô phải tỉnh lại, phải sống cùng anh trai và cha mẹ.
Cô không hề có lỗi với ai, chỉ cần cô tỉnh lại, tất cả đều sẽ vui vẻ.
Lục An An bị tia sáng mặt trời chiếu tỉnh.
Tay của cô hơi động đậy, lông mi run rẩy, Thịnh Hành đột nhiên từ bên cạnh đứng dậy, hô lên: "An An?"
Trong nháy mắt, ở bên tai cô xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân.
Có chút đứt quãng, bên tai đột nhiên có rất nhiều tiếng người nói chuyện.
Một lúc sau, Lục An An lại nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa đã là sáng ngày thứ hai.
Lục An An chậm rãi mở mắt ra, đập vào mi mắt không phải là cha mẹ, cũng không phải là chị Nghi.
Mà là. . . Người đàn ông râu ria tua tủa trên mặt, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy - Thịnh Hành.
Lục An An nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Cô hoảng hốt vài giây, tay chỉ hơi động một chút mà Thịnh Hành đang ngồi ngủ bên cạnh lại trong nháy mắt tỉnh dậy.
Anh mở mắt ra, có một nháy mắt vậy trong, hình như Lục An An nhìn thấy ánh trong mắt anh hiện lên tia lửa.
Như trong đêm đen tĩnh mịch đột nhiên xuất hiện sự sống.
Cô phản ứng chậm chạp một hồi, còn chưa kịp nói gì, Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên khom lưng nhích lại gần.
Hô hấp Lục An An hơi ngưng lại.
Cô bị Thịnh Hành ôm thật chặt vào trong lòng, tay của cô đang giơ lên không trung dừng lại.
Một hương thơm xa lạ ngoài dự đoán tràn ngập khoang mũi, Thịnh Hành ôm cô hồi lâu không thả, Lục An An nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhỏ giọng hô: "Thầy. . . Thầy Thịnh."
"Tôi ở đây."
Thịnh Hành vùi đầu ở trên cổ cô, hít sâu một hơi, nói: "Lục An An, thầy Thịnh ở đây."