Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 173

Chương 173 -
Chương 173 -

Trước mặt người này, hình như lần nào cũng đều là như vậy.

Một lần rồi lại một lần, trong lúc lơ đãng cô đều có thể khiến cho người ta cảm động, khiến cho người ta thích mình, khiến cho người ta đối với cô nhớ mãi không quên.

Thịnh Hành đột nhiên nghĩ đến, trước kia Du Nguyên đã từng hỏi mình, hỏi anh từ lúc nào lại quan tâm Lục An An như vậy.

Nói thật, chính bản thân anh cũng không biết nữa.

Hình như trong lúc vô hình anh đã không còn chỉ đối xử với cô như là một fans hâm mộ bình thường nữa, cũng trong lúc vô tình anh đã bắt đầu lưu trữ hình bóng của cô trong trí nhớ.

...

"Thầy Thịnh?"

Lục An An thấy Thịnh Hành mãi không phản ứng lại, còn tưởng rằng anh không thích biểu ngữ mình mang tới.

"Thầy Thịnh?" Cô lại khẽ gọi nhỏ.

Thịnh Hành hoàn hồn, cúi đầu nhìn cô: "An An."

"A?"

“Tại sao bây giờ em vẫn gọi tôi là thầy Thịnh? Mấy fans các em lúc đón ở sân bay đâu có gọi là thầy Thịnh đâu?"

Lục An An: "..."

Đương nhiên là không rồi, trước đây cô đều gọi anh là anh trai.

Ánh mắt của Thịnh Hành ám trầm chăm chú nhìn kỹ cô: "Gọi một câu xem nào?"

"..."

Lục An An hơi bối rối, ngửa đầu nhìn Thịnh Hành.

Kính râm của anh đã bị kéo xuống, một đôi con ngươi xinh đẹp sâu thẳm cứ như thế lộ ra ở trước mặt cô, tất cả tâm tư nơi đáy mắt giống như đều chỉ đang chờ một câu nói của cô.

Đáy lòng Lục An An run lên, môi hơi hơi mấp máy.

"Sao?"

Thịnh Hành nhíu mày, nhìn dáng vẻ khó xử này của cô ta: "Không thể gọi à?"

Anh tỏ vẻ hơi tiếc nuối nói: "Còn nói là tới đây đón tôi, thế mà đến cả khẩu hiệu của fans cũng không —— "

"Anh trai, hoan nghênh anh tới.”

Lời của anh còn chưa nói hết, Lục An An bật thốt lên nói một câu.

Hô hấp của Thịnh Hành hơi ngưng lại, con ngươi đen kịt như mực của anh nhìn cô, hầu kết lăn lăn: "Cái gì cơ?"

Lần này, đến lượt Lục An An mộng bức.

(kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời, ngẩn tò te,cạn lời, chết đứng or chết lặng ).

"Cái gì cái gì cơ?"

Thịnh Hành không thẹn thùng một chút nào, bình tĩnh nói: "Tôi không nghe rõ."

"..."

Lục An An nhìn thấy vẻ mặt này của Thịnh Hành, rất là không còn gì để nói.

Cô cảm thấy người này chính là cố ý, cô đã nói ra rất rõ ràng, anh lại còn nói là mình không nghe rõ.

“Em mặc kệ, em không nói."

Thịnh Hành: "Lặp lại lần nữa đi."

"Em không muốn.”

Lục An An liếc mắt nhìn anh.

Thịnh Hành bất đắc dĩ nở nụ cười: "Được thôi, vậy thì không nói nữa."

Anh nhìn chung quanh một vòng: "Em muốn đi đâu?”

Lục An An kinh ngạc nhìn anh: “Anh thật sự tới đây chơi thôi à?”

"Ừm."

Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: "Nếu không thì em dẫn anh tới trường học của em đi dạo đi?”

Lục An An chớp chớp mắt : "Anh không về khách sạn cất hàng lý sao?"

"Anh có nhà ở đây, qua đó trước đi.”

Chờ tới tân lúc lên xe, Lục An An vẫn tỉnh tỉnh mê mê không biết nhà Thịnh Hành ở chỗ nào.

*

Hai người lên xe, tài xế xe taxi nhìn quần áo hai người mặc mặc dù cảm thấy rất quái dị, nhưng cũng không hỏi nhiều cái gì.

Cũng may là bác tài không hỏi nhiều, âu cũng coi như Lục An An và Thịnh Hành có không gian thở dốc.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, trong lòng lại tràn đầy rối rắm.

Lúc này Lục An An mới phát hiện, hình như cô không có mấy ai để tâm sự tuổi hồng.

Không thể nói chuyện này với Đường Nghi, chuyện này cũng không tiện nói cho Thường Thiến, có thể nói chuyện với Úy Sơ Hạ, nhưng hôm nay vừa khéo cô ấy bận đi làm.

Còn về Lâm Nhược Tinh, đó là chị dâu nha, nếu như cô gửi tin nhắn cho Lâm Nhược Tinh thì chắc chắn anh trai của cô cũng sẽ biết.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui Lục An An vẫn ấn mở WeChat của Úy Sơ Hạ.

Lục An An: [ Không được, tớ nhất định phải nói một câu mới có thể sống lại. ]

Lục An An: [ Cậu đừng cản tớ, để mặc tớ lầm bầm lầu bầu đi. ]

Úy Sơ Hạ: [? ]

Lục An An: [ Không phải bây giờ cậu đang đi làm sao? ]

Úy Sơ Hạ: [ Bây giờ đang rảnh, cậu muốn nói gì thì nói đi, tớ sẽ trả lời được ngay. ]

Lục An An nhìn tin nhắn kia, đột nhiên lại có chút không biết nên nói cái gì.

Lục An An: [ Cậu còn nhớ rõ người lần trước tớ có nhắc tới không, người mà tớ thích ấy? ]

Úy Sơ Hạ: [ Nhớ nhớ, cậu có nhắc tới người đó, sau đó thì sao? ]

Lục An An: [ Bây giờ anh ấy đang ở thành phố B, tớ phải làm sao đây? ]

Úy Sơ Hạ: [ Tiến công luôn đi! ]

Lục An An: [? ]

Úy Sơ Hạ: [ Không cần nói nhiều, thượng anh ấy là xong việc. ]

Lục An An: [. . . ]

Cô ngây người như phỗng nhìn vào màn hình chat của mình và Úy Sơ Hạ, không thể tin được, vậy mà Úy Sơ Hạ lại là một người trực tiếp như thế.

Cô dụi dụi mắt, vừa định tiếp tục trả lời thì người bên cạnh lại nhích gần tới: "Đang làm gì đấy?"

Lục An An lập tức đóng điện thoại di động lại, cười hì hì nhìn Thịnh Hành: "Không làm gì ạ."

Thịnh Hành nhìn thấy lỗ tai của cô đỏ bừng, trong mắt xuất hiện một chút ý cười.

sau khi hai người xuống xe, Lục An An nhìn vào căn biệt thự nhỏ trước mặt, quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Hành: "Nơi này là?"

Thịnh Hành nhàn nhạt nói: "Chỗ ở mới tạm thời của anh."

"..."

Lục An An đi theo Thịnh Hành vào nhà, có lẽ anh đã thông báo từ trước, trong phòng đã được quét tước qua, nhìn rất sạch sẽ, đồ vật trong phòng khá ít, nhìn tổng thể vô cùng đơn giản nhưng lại khéo léo vô cùng.

Lục An An nhìn, thấy mình còn rất thích loại phong cách này.

Chủ yếu là vì nhìn rất thoải mái.

Thịnh Hành thả hành lý xuống, trực tiếp đi vào bếp rót hai cốc nước đi ra ngoài.

"Làm sao vậy?"

Lục An An lắc đầu, cười híp mắt nhìn anh: "Không có gì, cảm thấy nhà của anh rất đẹp.”

Nghe vậy, Thịnh Hành nở nụ cười: "Thích sao?"

Lục An An gật đầu: "Thiết kế rất tốt."

Thịnh Hành gật đầu, đột nhiên hỏi: "Còn em."

“Dạ?”

Thịnh Hành nói: "Trước kia anh nghe Đường Nghi nói em còn làm thiết kế, hiện tại thế nào rồi?"

Lục An An cười, có chút ngượng ngùng nói: "Quãng thời gian trước không thể vẽ vời, em đã bỏ lỡ mấy cuộc tranh tài rồi, bây giờ còn đang phải tìm lại cảm hứng.”

Thịnh Hành hiểu rõ, vỗ vỗ đầu cô nói: "Vậy không vội."

"Ừm."

"Lục Diên đã đồng ý tham gia gameshow với em chưa?”

“Rồi ạ.”

Đôi mắt của Lục An An sáng rực, nói: "Nửa tháng sau sẽ bắt đầu ghi hình."

Thịnh Hành nhìn vào vẻ mặt hăng hái của cô, hơi nhướng mày lên: “Vui vẻ như vậy sao?"

Lúc này Lục An An thật ra không để ý nhiều như vậy, rất thoải mái nói: “Em thật sự rất rất vui vẻ, em còn chưa bao giờ được đi du lịch với lão đại đâu.”

Thịnh Hành sâu kín mà thở dài, đưa cho cô một cốc nước.

"Cảm ơn thầy Thịnh."

"Ừm."

Thịnh Hành quay đầu lại nhìn cô: “Em có muốn nghỉ ngơi chút không?”

“Vâng ạ.”

Thịnh Hành mỉm cười, sau khi đem hành lý lên lầu lại nhanh chóng đi xuống.

Anh vừa đi vào trong phòng bếp vừa gọi: "An An."

Âm thanh kia khiến cho Lục An An đột nhiên có loại ảo giác an lòng.

Cô hàm hồ đáp một tiếng: "Em ở đây.”

Thịnh Hành quay đầu lại nhìn cô: "Trưa nay em muốn ăn gì?"

Lục An An nhìn động tác của anh ta, chớp chớp mắt: "... Anh làm ư?"

Thịnh Hành: "Đương nhiên."

Bình Luận (0)
Comment