Chương 172
Cúp điện thoại, mẹ Lục nhìn thấy cô con gái nhỏ ban nãy còn đang ngồi co quắp ở trên ghế salông vẽ vời đột nhiên nhảy lên một cái.
"Mẹ ơi."
Mẹ Lục kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Lục An An quay đầu lại nhìn bà: “Hôm nay con có việc, không ở nhà cùng mẹ được nha.”
Nghe vậy, mẹ Lục buồn cười nhìn cô: "Đi chơi với bạn học à?"
Lục An An lắc đầu.
Mẹ Lục cũng vội vàng, nói: "Không đúng, nếu như con đi chơi với bạn thì sẽ không hưng phấn như thế."
Bà suy nghĩ lại, sau đó kinh ngạc nhìn Lục An An: "Idol đến rồi?"
Mẹ Lục rất là tân tiến, cũng biết rõ idol nghĩa là gì, cũng biết idol của Lục An An là Thịnh Hành.
Hầu như lúc ở trước mặt Lục An An bà đều gọi Thịnh Hành là idol.
Cũng chỉ có Thịnh Hành tới đây Lục An An mới có thể hưng phấn như thế.
Lục An An gật đầu: "Đúng vậy! Thầy Thịnh bây giờ đang ở sân bay chuẩn bị bay tới thành phố B, con muốn ra sân bay đón người.”
Cô thân là một fans hâm mộ thế mà đã rất lâu rất lâu rồi không tới sân bay đón Thịnh Hành.
Chỉ trách thân phận bây giờ của cô không thích hợp cho lắm.
Mẹ Lục dở khóc dở cười: "Được rồi, con muốn đi thì cứ đi đi, có cần mẹ bảo tài xế đưa con đi không?”
"Không cần không cần."
Lục An An đè lại tâm tình kích động của mình xuống, nhảy nhót nói: "Con tự gọi xe được rồi.”
Cô nhìn mẹ Lục: "Con đi thay quần áo đã."
Mẹ Lục hơi nhướng mày, sao có thể không hiểu chút tâm tư vặt vãnh khi của cô: “Con có muốn mẹ lên chọn cùng con không?”
"Được... ạ."
Lục An An hoàn toàn không từ chối.
Mẹ Lục cười cười, cùng cô đi lên phòng.
tối hôm qua Lục An An không gội đầu, lúc này cô còn cố ý chui vào trong phòng tắm gội đầu một trận, mẹ Lục ở bên ngoài thấy vậy, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa vui vẻ.
Con gái đã lớn, cũng đồng ý thân thiết gần gũi cùng bọn họ, bọn họ hẳn nên thấy vui vẻ mới đúng.
Động tác của Lục An An rất nhanh, chỉ một lát đã gội đầu xong, mẹ Lục nhìn cô: "Con có muốn trang điểm không?”
Lục An An nháy mắt: "Có khi nào quá khoa trương hay không?"
"Sẽ không đâu."
Mẹ Lục nghiêm túc nói: "Con phải nhớ kỹ bây giờ con là một nghệ sĩ nữ, mồi lần trước khi ra ngoài đều phải trang điểm cẩn thận, con không sợ bị chụp lại ảnh không dễ nhìn à?”
"..."
Lời này nói nghe còn rất có đạo lý, Lục An An không chút do dự ngồi xuống bàn trang điểm.
Cô biết trang điểm, chẳng qua là lười.
Thêm vào hiện tại làn da của cô càng ngày càng tốt, khuôn mặt bây giờ cũng trắng nõn xinh đẹp, cho nên lại càng lười.
Sau khi trang điểm xong Lục An An kéo mẹ Lục đi chọn quần áo.
“Con nên mặc cái nào bây giờ?”
Mẹ Lục liếc nhìn tủ quần áo của cô: “Sao con dạo này không mua thêm quần áo mới gì thế?"
Lục An An dở khóc dở cười: "Cần nhiều như vậy quần áo làm gì?"
"Vậy không được." Mẹ Lục nói: "Là con gái đều cần có những bộ quần áo xinh đẹp, có như thế bản thân mình mới luôn vui vẻ.”
Thấy con gái không hề có chút ý tứ để tâm nào, bà vội vàng nói: “Mấy ngày nữa cùng mẹ đi dạo phố nhé?”
"Được."
Đến cuối cùng, Lục An An chọn một chiếc áo sơ mi dài tay phối với quần dài, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Khí sắc của cô bây giờ càng ngày càng tốt, sắc mặt nhìn qua cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, lại thêm vào ưu thế dáng người cao gầy, mặc quần dài nhìn vô cùng xinh đẹp.
Mẹ Lục nhìn thấy thế thì thoả mãn gật gật đầu: "Đẹp lắm."
Đôi mắt của Lục An An cong cong: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Lục sờ sờ đầu của cô: "Con gọi xe đi.”
"Vâng vâng."
Mẹ Lục cũng không can thiệp nhiều vào chuyện của con gái mình, sau khi dặn dò vài câu thì chỉ yên lòng chờ ở nhà.
Lục An An thấy thời gian cũng sắp đến, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lục.
Để phòng ngừa mình bị người nhận ra, Lục An An còn cố ý đội mũ và kính râm, nhìn qua võ trang còn rất đầy đủ, rất hoàn mỹ.
Sau khi Lục An An đến sân bay cũng không dám đi loạn.
Kể từ sau ngày cô công khai mình với Lục Diên là anh em thì lượng fans nhanh chóng tăng lên đột biến, đồng thời độ quan tâm cũng theo thế tăng cao, càng ngày càng có nhiều người chú ý tới cô, thỉnh thoảng khi cô đi trên đường còn có người nhận ra, còn chụp lai đăng lên mạng.
Lúc đó hot search là —— em gái của Lục Diên, Lục An An một thân một mình đi dạo phố.
Lúc Lục An An nhìn thấy cái hot search này còn cảm thấy rất đắc dĩ.
Đi một mình thì có làm sao chứ.
Một mình thì không thể đi dạo phố sao, sao có thể nói cứ như cô vô cùng đáng thương thế chứ???
*
Hôm nay Thịnh Hành tới đây cũng không gây ra thanh thế to lớn gì ở sân bay, toàn bộ hành trình của anh đều được bảo mật, chưa từng công khai ra ngoài.
Anh bước xuống máy bay vô cùng điệu thấp, không khiến cho bất luận người nào phát hiện.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới được anh bọc lại kín mít chặt chẽ , đến cả mắt cũng không lộ ra, đối với các fans vô cùng quen thuộc anh mà nói, chỉ cần vừa liếc thấy mắt của anh cũng có thể nhận ra anh là ai.
Một tay Thịnh Hành nắm hành lý, một tay lại bận rộn gửi tin nhắn cho fans nhỏ.
Thịnh Hành: [ Đã đến. ]
Lúc này Lục An An đang cầm điện thoại di động chờ mong có tin nhắn tới, vừa nhìn thấy liền vô cùng hăng hái: [ Thầy Thịnh, em đang ở bên ngoài, không tiện đi vào, em gửi vị trí của em cho anh nhé. ]
Thịnh Hành nhìn tin nhắn của cô, không một tiếng động cong môi cười.
Lục An An đột nhiên cảm thấy cảnh cô đến sân bay đón Thịnh Hành còn rất giống như cảnh các đặc vụ gặp mặt ở trong phim, cứ thần thần bí bí.
Đang suy nghĩ, cách đó không xa có một người đàn ông đi tới.
Lục An An vừa ngước mắt một cái liền thấy, nhịn không được bật cười.
Coi như là Thịnh Hành có mặc quần áo điệu thấp đến mức nào đi chăng nữa thì Lục An An cũng có thể nhận ra anh.
Đôi mắt của cô cong cong, phất phất tay, không một tiếng động hô lên: Thầy Thịnh.
Thịnh Hành hạ mắt nở nụ cười, nhìn cô: "Đã chờ lâu chưa?"
"Không lâu không lâu."
Lục An An nhìn vào quần áo hôm nay anh mặc, chỉ cảm thấy cả người trước mắt hình như lại trẻ ra một chút.
Quần jean và T-shirt, thấy thế nào cũng vừa đẹp trai lại trẻ tuổi.
Suy nghĩ một chút, cô nhìn về phía Thịnh Hành: "Anh không lạnh sao?"
Thịnh Hành nhướng mày: "Cũng bình thường."
Lục An An gật gật đầu, lén lén lút lút nhích lại gần Thịnh Hành.
"Làm sao vậy?"
Hai người quay lưng về phía dòng người, Lục An An thần bí móc ra một cái biểu ngữ từ trong túi xách, giơ nó lên trước mặt Thịnh Hành.
Nhìn vào tấm biểu ngữ trước mặt, Thịnh Hành có một lát hoảng hốt.
Ánh mắt của anh hơi ngưng lại, nhìn vào dáng vẻ vui vẻ ra mặt của cô gái nhỏ trước mặt
Lục An An nhỏ giọng nói: "Em tới đón máy bay của anh, nhưng hành trình lần này phải bảo mật cho nên không thể quang minh chính đại xuất hiện ở sân bay, nhưng em vẫn mang biểu ngữ tới cho thầy Thịnh nha."
Lúc cô gọi xe còn cố ý cầm biểu ngữ theo.
Bên trên biểu ngữ viết: Hoan nghênh anh trai Thịnh Hành lại tới thành phố B!
Cũng chỉ là một vài chữ rất đơn giản, nhưng cố tình lại khiến cho Thịnh Hành rung động đến không nói ra được thành lời.