Hai anh em phối hợp không tính là rất ăn ý, nhưng cũng không quá kém cỏi.
Đến cuối cùng, Lục An An và Lục Diên cũng trả lời đúng được bảy đề mục, nhưng bởi vì tốc độ của hai người rất nhanh cho nên được xếp hạng ba, nhận được quỹ ít hơn người đứng đầu 1,500 nhân dân tệ ( ~ 5 tịu ).
Người đứng đầu nhận được quỹ ba ngàn nhân dân tệ, người thứ hai nhận được hai ngàn nhân dân tệ, người thứ ba rớt xuống một ngàn năm, bốn tư thì chỉ nhận được một ngàn nhân dân tệ.
Trong khoảng thời gian bọn họ phải sử dụng số tiền 1,500 tệ này để ăn uống vui chơi ở đây, đồng thời còn phải tham gia một loạt nhiệm vụ do tổ tiết mục thiết lập, tổng thể mà nói thì không quá đơn giản.
Còn về nhà ở thì, tổ tiết mục vẫn tính là có lương tâm, cung cấp miễn phí, không bắt bọn họ phải chi tiêu tiền trong quỹ du lịch của mình.
Tổ tiết mục đã chọn sẵn một căn nhà lớn, bên trong có năm phòng nhỏ để cho mọi người ở, điểm này bên tổ chức cân nhắc vẫn rất thỏa đáng.
Ba nhóm còn lại tất nhiên sẽ ở cùng một chỗ, riêng Lục An An và Lục Diên thì mỗi người có một phòng đơn nhỏ, nhìn qua bên trong phòng còn rất khá.
Có điều phòng của Lục Diên là ở dưới tầng, còn Lục An An lại ở tầng trên, cùng một tầng với Hạ Uyển Nhiên và Lý Băng.
Hai vợ chồng Trần Nhuyễn và Hoắc Chính nhận căn phòng trên gác xép, diện tích còn rất lớn, Lục Diên, Bạch Thiệu Quân và Quách Chính Thanh thì đều ở dưới tầng một.
Lúc nghe thấy tổ tiết mục phân phối, Lục An An ngay lập tức nhìn sang Lục Diên.
"Lão đại."
Lục Diên nhận được ánh mắt ám chỉ của cô, dở khóc dở cười: "Em cả nghĩ quá rồi."
Lục An An: "Không phải là em nghĩ nhiều, em là lo lắng cho anh."
Có một câu nói vẫn luôn được lưu truyền đó thây, tình địch gặp mặt tất đỏ mắt.
Lục Diên gõ đầu của cô một cái, cắn răng hỏi: "Hôm ấy em nhìn thấy cái gì?"
Lục An An: "Tiết mục đó quay xong có phát lại mà? Anh không xem à?”
"Có biên tập."
Lục An An "Ồ" một tiếng, chớp chớp mắt: "Hình như, ừm, thực ra cũng không có gì."Cô nhỏ giọng nói: "Chỉ là anh cứ chú ý một chút là được."
Bản thân cô là phái nữ, có thể cảm giác được rất rõ ràng thái độ của Quách Chính Thanh đối với Lâm Nhược Tinh không giống với những người khác.
Suy nghĩ một lát, Lục An An còn có chút thấp thỏm bất an.
Cô chỉ hy vọng hai người này đừng có mà đánh nhau.
Sau khi biết phòng của mình ở đâu, tổ tiết mục cân nhắc đến việc mọi người hôm nay đều phải bôn ba, chắc hẳn đều đã mệt mỏi rồi, cho mọi người nghỉ ngơi một hồi, ba giờ chiều lại tập hợp lại nhận nhiệm vụ.
Lục An An thật sự vẫn còn chút buồn ngủ, phòng của cô bên cạnh phòng của Hạ Uyển Nhiên và Lý Băng, cô nói với Lục Diên một tiếng xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi nằm xuống, Lục An An liếc nhìn máy quay phim, suy nghĩ vài giây cuối cùng vẫn quyết định che máy quay phim lại.
Chờ đến khi mọi người đều tỉnh ngủ, chương trình mới xem như là chính thức bắt đầu.
Nhiệm vụ đầu tiên chính là leo núi cắm trại.
Tập thể cùng nhau lên núi ngắm sao.
Lục An An nghe đến đó thì mí mắt chớp chớp.
Tổ tiết mục này ác quá đi, mới ngày đầu tiên đã chơi hành xác rồi.
“Phải đi tới đó như thế nào?”
Đạo diễn: "Cái này phải tự dựa vào bản thân mọi người thôi, mọi người đều có tiền, có thể ngồi cáp treo, cũng có thể đi lên bằng xe tải, hơn nữa tất cả tiêu phí sau khi lên núi đều phải do bản thân các bạn tự giải quyết."
Hạ Uyển Nhiên sửng sốt, vội vàng hỏi: "Ý của ông là, phí dụng cắm trại đều do bọn tôi tự chi trả sao?”
“Đúng vậy.”
Mọi người: ". . ."
Cho nên một cái homestay lớn kia thật ra chỉ là để cho bọn họ cất hành lý và đặt máy quay sao?
Đạo diễn nói: "Nhóm đầu tiên lên tới đỉnh núi sẽ nhận được một món quà lớn nha.”
Ông ấy nói: “Mọi người tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ đạc đi nào, bây giờ ngay lập tức xuất phát."
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, lập tức bắt đầu hành động.
Mọi người đều đầu óc mơ hồ: "Cắm trại thì cần mang cái gì đây?”
“Nhất định phải mang theo mỹ phẩm, còn phải mang theo đồ rửa mặt.”
Lục An An và Lục Diên đều sải bước đi về phòng của mình.
Lục Diên nhìn cô nói: "Đừng mang theo quá nhiều đồ, cố gắng hết sức chọn mấy bộ quần áo gọn nhẹ.”
“Vâng ạ”
Lục An An bước nhỏ quay trở lại phòng, nghĩ linh tinh nói: "Tổ tiết mục cũng quá hố người rồi, gấp như vậy cần mang theo cái gì đây.”
Đến cuối cùng, cô chỉ mang theo một bộ quần áo và chút đồ skincare, không quên cầm theo kem chống nắng, sau đó thì không cầm thêm bất cứ đồ gì khác nữa.
Trần Nhuyễn nhìn điệu bộ này của Lục An An, có chút lơ mơ: "An An, em chỉ mang theo mấy thứ đó thôi sao?”
Lục An An gật đầu: "Vâng, hết rồi ạ.”
Lý Băng nhìn cô: "Mỹ phẩm của em đâu?"
". . . Không mang theo."
Hạ Uyển Nhiên nhìn cô, cười nói: "An An đúng là còn trẻ có khác, làn da tốt cũng không cần trang điểm, không giống như bọn chị, không thể tách khỏi mỹ phẩm."
Lục An An sửng sốt một chút, ngại ngùng cười: "Không có đâu, chẳng qua mang theo nhiều sẽ rất nặng.”
"Để anh của em cầm hộ được mà."
Lục An An nhìn Lý Băng, gật gật đầu: "Anh ấy cũng có đồ của mình."
Nghe vậy, Lý Băng cười cười nói: "Chị cảm thấy An An đối với thầy Lục rất khách khí nha."
Lục An An không lên tiếng, chỉ khẽ cười cười.
Cô ở trong lòng phun tào, tôi có khách khí với anh của tôi hay không có liên quan gì tới cô sao.
( Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, nhổ nước bọt, chửi rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm. )
Tôi là không nỡ để anh của tôi mệt mỏi đó.
Đó là tôi anh trai yêu dấu của tuii.
Cô không lên tiếng, liếc nhìn Lục Diên vừa đi ra: "Sao anh mang theo nhiều đồ như vậy?"
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Em không định vẽ à?”
Lục An An ngẩn ra, cong môi cười: "Cám ơn anh trai."
Lục Diên sờ sờ đầu của cô ta: "Ừm."
*
Mọi người đều đã thu thập xong, dưới tiếng kêu gào của đạo diễn liền cùng nhau lên đường.
Chỉ có điều xe của bọn họ không giống nhau, cho nên lộ tuyến đi cũng không nhất định sẽ giống nhau.
Dù sao thì người tới đích đầu tiên sẽ có khen thưởng, mọi người ai có cũng muốn càng nhanh càng tốt.
Lục An An nhìn dáng vẻ không chút hoang mang của Lục Diên, bản thân cũng không vội.
Lão đại, chúng ta ngồi cáp treo sao?"
“Vé cáp treo bao nhiêu tiền một người?"
"Hình như là một trăm tệ."
Nghe vậy, Lục Diên hơi nhíu mày: "Đi xem thuê lều vải bao nhiêu tiền một người."
“Vâng ạ.”
Lục An An click mở điện thoại di động, bắt đầu tìm kiếm trên mạng, cô nhỏ giọng nói: "Lều vải một trăm hai mươi tệ một người một buổi tối."
"Một người?"
“Vâng ạ.”
Lục Diên trầm tư vài giây, nhìn cô nói: "Vậy đi ngồi cáp treo đi."
“Vâng ạ.”
Hai người không hoảng cũng không loạn, lại càng không cãi nhau, nhìn qua rất là hài hòa.
Nhưng đạo diễn bên kia lại rất sốt ruột nha, gameshow mà không có cãi nhau thì có gì hay mà xem.
Có điều ông ta cũng không vội, phía sau vẫn còn nhiều thời gian.
Lúc Lục An An và Lục Diên đi đến điểm vào cáp treo thì nhìn thấy Hạ Uyển Nhiên và Lý Băng cũng ở đây.
Bốn người nhìn thoáng qua nhau, Lý Băng nói: "Thầy Lục, hai người cũng định ngồi cáp treo sao?”
"Ừm."
Bốn người ngồi một thùng cáp treo, sau khi tới nơi, Lục An An quay đầu nhìn khắp nơi, còn không quên chụp ảnh lại.
Lục Diên hô lên: "An An, chú ý an toàn."
Lục An An đáp một tiếng: "Em biết rồi."
Cô quay đầu nhìn Lục Diên: "Lão đại , em muốn chụp chỗ kia.”
Lục Diên nhường chỗ lại cho cô.
Lý Băng nhìn Lục An An, suy nghĩ một chút hỏi: "An An rất thích chụp ảnh sao?"
Lục An An: "Rất thích ạ."