Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 180

Chương 180 -
Chương 180 -

Lý Băng nở nụ cười: "Đúng là hiếm thấy nha, chị thấy có rất nhiều nghệ sĩ không thích chụp ảnh."

Lục An An gật gật đầu: "Ừm, yêu thích của mỗi người đều không giống nhau."

Lý Băng còn muốn nói điều gì, tay lại bị Hạ Uyển Nhiên nắm lại, cô ta liền yên lặng ngậm miệng.

Đạo diễn ngồi trong phòng thu hình, cứ luôn cảm thấy hình như có chút không đúng lắm.

Thái độ của Lý Băng đối với Lục An An, sao lại cứ cảm thấy như không tốt lắm.

Sau khi ngồi cáp treo lên tới nơi thực ra còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa.

Dù sao nếu muốn đến nơi có phong cảnh đẹp nhất thì không thể không cất bước tiến lên.

Sau khi xuống cáp treo, bốn người cùng nhau đi về phía trước.

Đi được một lát, Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên liền mệt đến mức thở hồng hộc, đồ đạc của bọn họ quá nặng.

Lý Băng nhìn về phía Lục An An đang bước đi vô cùng dễ dàng, lại liếc nhìn Lục Diên, trong đôi mắt tràn đầy hâm mộ.

Cô ta mím môi, hô lên: "Thầy Lục, có thể giúp em một chuyện hay không?”

Lục Diên ngước mắt nhìn về phía cô ta: “Chuyện gì?”

Lý Băng nói: ". . . Có thể giúp bọn em cầm một cái túi hay không?”

Lục Diên còn chưa trả lời, Lục An An đã lên tiếng: “Không được.”

Mặt cô không có chút cảm xúc nào nói: "Cô Lý, đồ anh của em cầm theo quá nặng, không thể cầm thêm được, vết thương của anh ấy còn chưa khỏi được bao lâu đâu."

sắc mặt Lý Băng trong nháy mắt khó coi.

Lục An An vươn tay ra: "Để em cầm hộ đi."

Lục Diên nhìn cô: "Để anh."

"Không được."

Lục An An nhìn anh: “Cứ để em cầm là được rồi.”

Cô nói: "Đồ của em nhẹ lắm, yên tâm đi.”

Cuối cùng, Lục Diên không nói lại được Lục An An, chỉ có thể để cô cầm hộ Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên một chiếc túi.

Lúc Lục An An nhận túi còn ở trong lòng thổi qua một loạt các loại bình luận như mưa đạn —— cô hối hận rồi, cái túi này nặng quá điiii.

Sau khi bớt được một chiếc túi, bước đi của Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên nhẹ nhàng hơn không ít.

Hai người rất nhanh đi về phía trước, Lục An An và Lục Diên thì đi không nhanh cho lắm, hai người chậm rì rì đi đằng sau.

Thể lực của Lục An An không tốt lắm, trên cơ bản đều là Lục Diên đi chậm lại đợi cô.

"Lão đại."

"Làm sao vậy?"Lục Diên vươn tay ra với cô: “Đưa túi anh cầm cho, em đổi sang cầm cái này đi, nhẹ hơn.”

"Không cần."

Lục An An nói: "Anh cũng không phải là cu li, tại sao phải làm việc này."

Lục Diên mím môi lại: "Biết rõ như thế mà em còn đồng ý?"

Lục An An sửng sốt, nhìn Lục Diên: "Có thể từ chối sao?"

Lục Diên: ". . .Em quên chúng ta đang thi đấu sao?"

". . ."

Chuyện này, cô thật sự quên mất, nhưng dựa theo hiểu biết của Lục An An đối với Lục Diên, cô biết anh sẽ không từ chối.

Cô suy nghĩ một chút, nhỏ giọng thầm thì: "Em có thể từ chối, nhưng anh chắc chắn sẽ không từ chối."

Lục Diên: ". . ."

Không thể không nói, chuyện này vẫn đúng là bị Lục An An đoán trúng rồi.

Mặc dù bọn họ đang thi đấu, nhưng từ trước đến nay độ bao dung của Lục Diên đối với con gái luôn cao hơn một chút, nếu bọn họ cầm không nổi anh nếu có thể giúp đỡ sẽ thì sẽ giúp.

Không chỉ có anh, nếu đổi lại là mấy người đàn ông như Quách Chính Thanh gặp phải trường hợp này thì hầu như ai cũng đều sẽ làm như vậy.

Dù sao thì anh đến đây tham gia chương trình cũng không phải vì hạng nhất, anh tới chỉ vì muốn tham gia cùng Lục An An mà thôi.

Cùng cô làm chuyện mà cô muốn làm.

Lúc hai người đi tới đỉnh núi, Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên đã đến được một lúc.

Có điều người đứng đầu lại không phải hai người bọn họ mà là Hoắc Chính và Trần Nhuyễn, bọn họ nhận được phần thưởng là một chiếc lều vải đôi, phần thưởng này thật khiến cho những người khác vô cùng hâm mộ.

Lúc mọi người đi đến đỉnh núi đã là chạng vạng, mặt trời chiều đang ngã về tây.

Ánh chiều tà vô cùng xinh đẹp, Lục An An ngắm được cảnh này còn sinh ra một chút kích động, muốn đem một màn này vẽ ra.

Suốt một đường này cô đã được nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, linh cảm của cô cũng theo đó tăng mạnh.

Lục Diên nhìn ra được hăng hái trong đôi mắt của cô liền biết cô đang suy nghĩ gì.

"Muốn vẽ sao?”

Lục An An: "Bây giờ không được, trước tiên chúng ta phải đi thuê lều vải đã, sau đó còn phải nghĩ cách ăn cơm."

Lục Diên: "Em ở chỗ này chờ anh."

"Không cần đâu."

Lục An An đúng lý hợp tình nói: "Chúng ta là hai anh em, em muốn luôn ở cùng một chỗ với anh."

Lục Diên nghe vậy, khóe môi cong lên.

"Được."

Chỉ có điều lúc thấy Lục Diên chỉ thuê một cái lều vải, Lục An An kinh ngạc nhìn anh: "Một cái?"

Lục Diên: "Anh gác đêm, không cần ngủ."

Lục An An ngước mắt nhìn anh: “Sau đó lại đổi người nhé.”

Lục Diên cười cười : "Được rồi."

Sau khi thuê được lều vải, mọi người liền bắt đầu suy nghĩ xem tối nay sẽ ăn cái gì.

Dù sao thì tám người cũng ở cùng một chỗ, đây cũng là lần đầu ăn đồ ăn trên núi, bọn họ vẫn muốn cùng nhau giải quyết.

Đến cuối cùng, tổ tiết mục đưa ra yêu cầu.

“Mọi người chỉ cần gọi cho người mà mình gọi điện thoại nhiều nhất hỏi mấy câu, chúng tôi sẽ cung cấp đồ ăn.”

"Cái gì cơ?"

Đạo diễn nói: "Một câu trả lời một món ăn, sao nào?"

Ông nhìn chung quanh một vòng: "Tám người, mỗi người một vấn đề, ở đây chúng tôi có tám món ăn, mọi người thấy sao?”

"Vậy lỡ như trả lời sai thì sao?"

“Vậy thì không có đồ ăn rồi.”

Mọi người: “Được!”

Ít nhất còn có hi vọng được ăn.

Mọi người lần lượt gọi điện thoại hỏi, lúc đến lượt Lục Diên, không ngoài ý một chút nào, ngoại trừ Lục An An ra thì người anh gọi điện thoại nhiều nhất là một người phụ nữ khác.

Lúc anh gọi đi, nghe thấy giọng nói kia mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói gì nhìn thoáng qua.

Lục Diên rất thoải mái, liếc nhìn câu hỏi mà tổ tiết mục mới giơ lên, hỏi người ở bên kia điện thoại: “Em có nhớ tên bộ phim mới nhất của anh là gì không?"

Lâm Nhược Tinh bối rối vài giây: "Anh hỏi tên phim hay là tên nhân vật?"

Lục Diên: ". . . Tên nhân vật."

Lâm Nhược Tinh bật thốt lên câu trả lời.

Anh cứ thế thuận lợi qua ải.

Lục An An ở bên cạnh cười trộm, khóe môi cong cong.

Một giây sau, đạo diễn nói: "Đến, đến, người cuối cùng là An An, cùng xem người An An gọi điện thoại nhiều nhất là ai nào.”

". . ."

Lục An An đột nhiên hậu tri hậu giác kịp phản ứng lại, cô nhớ ra một chuyện.

“Người em gọi điện thoại nhiều nhất là anh trai của em.”

Đạo diễn: "Loại trừ những người đang tham gia tiết mục."

Mặt Lục An An đột nhiên bế tắc, không dám lên tiếng.

Lý Băng nhìn sắc mặt của cô, đùa giỡn nói: "An An, không lấy điện thoại di động ra nhìn sao?"

Cô cười hỏi: "Chẳng lẽ là ai không thể nhìn được sao?”

Lục An An: ". . . Không phải."

Cô len lén liếc nhìn Lục Diên, cô chỉ sợ sau khi Lục Diên biết tên người kia sẽ bị tức chết.

Sáng sớm hôm nay sở dĩ cô không thể dậy sớm, tối hôm qua ngủ muộn cũng không hoàn toàn là bởi vì cô mải vẽ tranh.

Mà là bởi vì —— đêm qua Thịnh Hành gọi điện thoại cho cô, anh gọi tới dặn dò những chuyện cần chú ý khi tham gia gameshow, sau đó hai người cứ thế trò chuyện trò chuyện. . . Nói chuyện một lúc thì trời đã rất khuya rồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lục An An nhắm mắt móc điện thoại di động ra.

Đạo diễn: "Chúng ta cùng xem người này là ai nào."

Ông ta cầm di động của Lục An An lên, vừa click mở nhật ký cuộc gọi liền bật thốt: “Anh trai 2 là ai vậy? An An, tối hôm qua cô còn gọi điện thoại với người này tận hai giờ nha.”

Tiếng nói vừa dứt, Lục An An cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú đầy hơi thở tử vong tới từ Lục Diên ở bên cạnh.

--- --- --- Tác giả có lời muốn nói:

An An: Em không phải, em không có, đây đều là do mộng du mà ra.

Anh trai: A

A, còn anh trai 2 [mỉm cười.jpg]

Anh trai: Thịnh Hành, cậu thế mà lại dám lén lút gọi cho em gái của tôi! Cậu xong đời rồi!!!

Idol: Tôi muốn lên sân khấu! ! ! ! ! !

Tác giả: Ngày mai! ! !

Bình Luận (0)
Comment