Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau vài giây.
Đạo diễn nhìn Lục An An, quăng tới một ánh mắt tò mò, những người khác cũng giống vậy.
Còn về Lục Diên, anh đang nhìn chằm chằm vào Lục An An.
Lục An An tránh khỏi ánh mắt của Lục Diên, căng thẳng nhấp môi dưới: "A... Đây là —— "
Cô còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên biên soạn như thế nào, Lục Diên liền cắt đứt nói: "Là bạn của tôi."
Đạo diễn sửng sốt một chút: "A?"
Lục Diên nhét hai tay ở trong túi, đứng ở bên cạnh nói: "Tất cả bạn bè của tôi đều được An An gọi là anh trai."
Đạo diễn chớp chớp mắt, có chút không tin, nhưng nhìn ánh mắt kia của Lục Diên, yên lặng mà gật gật đầu: "Vậy chúng ta ấn gọi số điện thoại này nha."
"..."
Không được cũng phải được chứ sao, bây giờ ở chỗ này có nhiều người nhìn như vậy, Lục An An kể cả có muốn kháng nghị cũng không có biện pháp.
Cô nuốt nước miếng, chỉ hy vọng Thịnh Hành không nghe thấy chuông điện thoại hoặc là đang bận, van anh ngàn vạn lần đừng nhấc máy.
Điện thoại đã được bấm, nghe thấy âm thanh bíp bíp, Lục An An căng thẳng đến độ sắc mặt đều thay đổi.
Một giây sau, đường giây điện thoại được kết nối.
Lý Băng “a” một tiếng: "Nhận rồi."
Mọi người cũng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, tràn đầy tò mò.
"Alo." Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc, âm thanh khá thấp, nhưng lại đặc biệt dễ nghe.
"An An?"
Giọng nói này vừa phát ra, Trần Nhuyễn liền kề tai nói nhỏ với chồng mình: "Sao em thấy giọng nói này có chút quen tai nha."
Hoắc Chính đáp một tiếng: "Xuỵt."
Lý Băng cũng hơi nhíu mày, vẻ mặt Hạ Uyển Nhiên trong nháy mắt có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động nhìn.
Thấy Lục An An không trả lời, bên kia lại hô lên: "An An? Có ở đây không?"
Lục An An dưới sự giục giã của đạo diễn hoàn hồn lại, hàm hồ đáp một tiếng: "Em đây.”
Cô nghẹn họng, chỉ cảm thấy chính mình đã đào hầm cho mình: "Cái kia, em có thể hỏi anh một vấn đề hay không."
Thịnh Hành lúc này đang ở trong xe, nghe vậy cười cười: "Em hỏi đi, muốn hỏi cái gì?"
Lục An An nhìn vào tấm bảng trong tay đạo diễn, trợn to mắt hỏi: "Anh có biết nam nghệ sĩ em thích nhất là ai hay không."
Cô thật sự cảm thấy... Tổ tiết mục là đang hố mình mà.
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, lập tức hiểu ra.
“Đang làm nhiệm vụ của chương trình à?”
"... Vâng."
Thịnh Hành cong môi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Đáp án là em đưa ra sao?”
“Vâng.”
Thịnh Hành cười rạng rỡ: "Anh của em.”
Tất cả mọi người ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới người bên kia sẽ trả lời như vậy.
Sau khi Thịnh Hành trả lời xong lại hỏi một tiếng: "Đáp đúng rồi chứ?"
“Đúng rồi ạ.”
Thịnh Hành “ừ” một tiếng: "Vậy thì tốt. Ăn cơm chưa?"
Lục An An căng thẳng đến độ muốn té xỉu, cô nhẹ giọng đáp một tiếng, vừa định cúp điện thoại, đạo diễn đột nhiên lại giơ lại tấm bảng trong tay lên, bên trên là một câu hỏi khác, còn nói với Lục An An, chỉ cần anh trả lời thì đêm nay bọn họ có thể ăn lẩu ở trên đỉnh ngọn núi.
Lục An An sâu sắc nghi ngờ đạo diễn đã nghe ra đây là giọng nói của ai.
Cô theo bản năng muốn từ chối, Lục Diên lại lên tiếng nói: "Còn một câu hỏi cuối cùng."
Thịnh Hành nghe thấy giọng nói của anh: “Vậy An An hỏi đi."
Lục An An: "... Câu hỏi cuối cùng là, đạo diễn muốn anh lên tiếng chào hỏi với mọi người."
Cô lại nói: "Có được không ạ, nếu như không tiện cũng không cần đâu ạ, không việc gì."
“Không sao.”
Thịnh Hành hỏi: "Điện thoại di động đang mở loa ngoài sao?"
“Vâng ạ.”
Thịnh Hành nở nụ cười, hắng giọng một cái, nói: "Chào buổi tối các nghệ sĩ tham gia chương trình cùng với các khán giả đang xem trước TV cũng như các nhân viên công tác, tôi là Thịnh Hành."
Trần Nhuyễn hét lên: "Tôi đã nói mà, bảo sao nghe lại thấy quen tai như vậy!"
Lý Băng khiếp sợ hỏi: "Thịnh Hành? Sao An An lại để tên anh là anh trai 2?"
Tay Lục An An run lên, suýt chút nữa đã ném điện thoại di động ra ngoài.
Thịnh Hành hình như cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy bình thường.
Anh nở nụ cười: "Dựa theo tuổi tác để tính, để tên là anh trai hoàn toàn bình thường.”
Lý Băng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm ra nguyên nhân không đúng ở chỗ nào.
Cuối cùng nhóm đạo diễn cũng chịu buông tha Lục An An, ở bên cạng chuẩn bị cho bọn họ một nồi lẩu.
Mọi người rất vui vẻ chuẩn bị ăn lẩu, Lục An An lại không hề vui vẻ mong chờ như bọn họ.
Cô nhìn về phía Lục Diên đang không để ý mình, khuôn mặt tủi thân dòm anh.
Thực ra cô mới vừa đổi tên cho Thịnh Hành mà thôi, trước kia lúc ở nhà tên của anh không phải như vậy, nhưng vì sắp phải quay hình gameshow nên cô sợ lỡ có chuyện gì ngoài ý mọi người, tối qua mới đổi lại tên của anh thành anh trai 2, để ngừa mọi người vừa nhìn liền nhận ra.
Kết quả lần này ngược lại tốt rồi, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Hơn nữa... Còn lộ ra ghi chép hai người gọi điện thoại với nhau tận hai giờ.
Mọi người đều bận rộn đi kiếm nguyên liệu nấu ăn, tổ tiết mục cũng rất lợi hại, ở trên đỉnh núi như thế này vậy mà lại có thể chuẩn bị cho mọi người một nồi lẩu khá đầy đủ.
Lục Diên đi khuân đồ, Lục An An bước từng bước rập khuôn theo sau.
"Lão đại, anh muốn làm gì vậy, để em tới giúp anh nhé.”
"Không cần."
Lục An An: "..."
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này của Lục Diên, cô yên lặng "À" lên một tiếng: "Vậy anh có cần em làm cái gì không?"
Lục Diên không nhìn cô: "Không cần."
"..."
Lục An An chột dạ sờ sờ cái mũi, muốn giải thích chút gì, nhưng xung quanh đều là nhân viên công tác và máy quay phim, cô thật không tiện nói.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng lại yên lặng.
Sau khi kết thúc ghi hình tối nay lại nói sau đi.
*
Buổi tối, một đám người ghé vào một chỗ cùng nhau ăn lẩu trên đỉnh núi.
Bầu không khí vừa ấm áp vừa hào hứng ầm ĩ, mọi người trò chuyện vô cùng vui vẻ, hình ảnh này nhìn vào còn rất đẹp.
Tổ tiết mục cũng thích quay phim loại hình ảnh này cho khán giả xem, vẫn luôn cảm thấy còn rất thú vị.
Khán giả cũng rất thích xem.
Lục An An và Lục Diên ngồi cùng một chỗ, nhưng toàn bộ quá trình đều không giao lưu với nhau.
Bên cạnh Lục An An là vợ chồng Trần Nhuyễn và Hoắc Chính.
Trần Nhuyễn ngồi bên cạnh cô, chị ấy liếc nhìn Lục Diên một cái, sau đó lại liếc nhìn Lục An An, nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Có phải là tâm trạng anh của em không tốt hay không?"
Lục An An chột dạ một trận.
"Không có đâu ạ."
Trần Nhuyễn liếc mắt nói: "Chị có thể nhìn ra đó, mấy tên đàn ông này mỗi khi tức giận đều như vậy, không nói một lời, nhìn như không có thứ gì nhưng thực ra trong lòng đang giận lắm đó.”
"..."
Nghe vậy, Lục An An càng khó chịu.