Cô "Vâng" một tiếng, buông mí mắt xuống, nói: "Em đã làm ra chút chuyện khiến anh ấy không vui."
Trần Nhuyễn nở nụ cười: "Chuyện em gọi điện thoại với thầy Thịnh ấy hở?”
Lục An An trợn to mắt nhìn chị ấy.
Trần Nhuyễn cười: "Chị hiểu rõ mấy tên đàn ông này mà."
Cô nói: "Anh của em hẳn là đang ăn dấm của em và thầy Thịnh đi."
(ăn dấm: ghen )
Lục An An không nói gì.
Thực ra cô có thể cảm giác được, cũng biết nguyên nhân Lục Diên tức giận.
Mấy ngày trước anh mới nhắc nhở cô đừng qua lại quá gần với Thịnh Hành, nói Thịnh Hành không đơn giản, kết quả cô vừa quay đầu liền gọi điện thoại với Thịnh Hành tận hai giờ, hơn nữa hai người còn nói chuyện với nhau vào lúc nửa đêm.
Đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, nếu như là cô, cô cũng sẽ tức giận.
Vừa nghĩ tới đó, Lục An An càng khó khăn.
Đang ăn, Lý Băng giống như một mc điều khiển chương trình đột nhiên đề nghị: "Chúng ta chơi trò nối thành ngữ đi."
Mọi người đồng ý.
Dù sao tiết mục cũng phải có cái gì đó cho người ta còn xem.
Sau khi chơi xong một lượt nối thành ngữ thì mọi người cũng đã ăn được không sai biệt lắm.
Buổi tối, sau khi bọn họ ăn xong tổ tiết mục lại bày một trò chơi nhỏ, trò chơi này cũng không khó, chỉ đơn giản để mọi người chơi đùa ầm ĩ với nhau mà thôi.
Chơi còn rất thú vị.
Tổ tiết mục không để mọi người chơi tới tận đêm khuya, lúc đến mười giờ ghi hình cũng đến lúc kết thúc.
Sau khi kết thúc, còn có người được phỏng vấn riêng, Lục An An cũng có.
Có điều, Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên được phỏng vấn riêng trước, Lục Diên liếc nhìn Lục An An : "Đi tắm đi."
“Dạ.”
Tuy là Lục Diên tức giận, nhưng lúc Lục An An đi khi tắm, anh vẫn không quên đứng một bên canh gác.
Đây chính là em gái của anh, anh không bảo vệ thì ai bảo vệ.
Canh gác được một lúc, Lục Diên liếc nhìn điện thoại di động, bên trên có tin nhắn Lâm Nhược Tinh mới gửi tới.
Lâm Nhược Tinh: [ Ghi hinh xong chưa? ]
Lục Diên: [ Rồi. ]
Lâm Nhược Tinh: [ Tâm trạng anh không tốt à? ]
Lục Diên: [ Không có. Em đang nghỉ ngơi à? ]
Lâm Nhược Tinh nhìn tin nhắn Lục Diên gửi tới, cảm thấy buồn cười, như thế này mà còn nói tâm trạng không có vấn đề gì, vậy lúc có tâm tình không tốt sẽ như thế nào chứ.
Cô ấy suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lục Diên.
"Alo."
Lục Diên ngước mắt lên ngắm các vì sao, thanh âm ôn hòa: "Không phải nói không muốn gọi điện thoại cho anh sao?"
Lâm Nhược Tinh cười: "Em sợ hôm nay em không gọi cuộc điện thoại này thi đêm nay anh sẽ cảm thấy cô đơn khó ngủ."
Cô lại nói: "Nói xem, anh làm sao vậy."
Lục Diên nhìn chằm chằm mấy ngôi sao trên trời một lát, thấp giọng nói: "Sao trên đỉnh núi rất đẹp."
Lâm Nhược Tinh đột nhiên không kịp chuẩn bị, nghe thế liền thuận theo đáp: “Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
Một tay Lục Diên nhét ở trong túi, hít sâu một hơi nói: "Hôm nào rảnh, bọn mình cùng nhau tới Bắc Cực ngắm sao đi."
Lâm Nhược Tinh ngẩn ra, thu mắt lại nở nụ cười: "Không đi."
Lục Diên: "..."
Lâm Nhược Tinh nói: "Công việc của em còn nhiều lắm, làm gì có thời gian đi.”
Lục Diên dở khóc dở cười: "Vậy liền gạt công việc đi."
“Anh cầu xin em đi, có thể em sẽ cân nhắc xem sao.” Lâm Nhược Tinh đùa giỡn nói: "Được rồi, nói chính sự đi, ngắm sao ở Bắc Cực đến lúc đó lại nói, anh gặp chuyện gì vậy, lúc ghi hình cho tiết mục không vui vẻ sao?"
Hầu kết Lục Diên lăn lăn, cắn răng nói: "An An lớn rồi."
Lâm Nhược Tinh sửng sốt vài giây mới hỏi: "Sau đó thì sao?"
“Tối hôm qua em ấy gọi điện thoại với Thịnh Hành tận hai giờ lận!”
Đang ngồi ở một nơi cách anh xa thật xa Lâm Nhược Tinh cũng có thể cảm nhận được cơn giận của Lục Diên.
Cô sửng sốt một hồi lâu mới nhịn không được bật cười: "Cho nên, anh là bởi vì chuyện này mà tâm trạng không tốt?"
Lục Diên không hé răng đáp lại.
Anh quả thực đang ăn một thùng dấm đây!
Lại còn để tên là anh trai 2? !
Quả thực là cả gan làm loạn mà.
Hơn nữa, anh đây còn chưa bao giờ nói chuyện điện thoại với em gái quá nửa giờ đâu, Lục An An vậy mà lại có thể tám nhảm cái gì với Thịnh Hành thận hai giờ.
Lục Diên càng nghĩ lại càng không thoải mái.
Cây bắp cải xanh nhà bọn họ...Sao lại không có mắt nhìn chút nào vậy.
Lâm Nhược Tinh không nhịn được cười nói: "Chuyện này không phải rất bình thường sao, bản thân An An cũng thích Thịnh Hành mà."
Lục Diên cười lạnh.
"Đó là tình cảm của fans với idol, hai người đó có chuyện gì cần nói với nhau tới hai giờ?”
Cuối cùng Lâm Nhược Tinh cũng coi như đã nghe ra cái gì.
“Anh sợ An An nói chuyện yêu đương?"
Lục Diên nhịn một chút, không phản bác.
“Anh có phải đã phát hiện ra Thịnh Hành có ý đồ với em gái của anh hay không?” Lâm Nhược Tinh một câu dâm trúng tim đen của làm sao.
"..."
Sau khi nhận được câu trả lời là im lặng, Lâm Nhược Tinh nở nụ cười: "Chuyện này còn không phải là vừa vặn sao, An An thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích An An."
“Em ấy còn nhỏ như vậy!"
Lục Diên phản bác.
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh không muốn giảng đạo lý gì với cái tên cuồng ma yêu em gái này nữa. Cô lại "nhất châm kiến huyết" nói: "Ha, An An muốn yêu đương, anh lại nói em ấy còn nhỏ, em ấy cũng đã hai mươi tuổi rồi, chẳng lẽ còn không thể nói chuyện yêu đương sao?"
( Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự )
Lục Diên vừa định lên tiếng nói không thể, Lâm Nhược Tinh lại sâu xa nói: "Năm đó lúc anh bắt đầu hẹn hò với em ấy, em khi đó bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”
Cô ấy còn cố ý nói: "Hình như em khi đó mới mười bảy tuổi đi, anh còn nhớ hay không."
"... ..."
Lục Diên bị Lâm Nhược Tinh nói tới một câu cũng không đáp được.
Anh nghẹn họng, xoa xoa huyệt thái dương: "Không thể so sánh như vậy được.”
"Có cái gì không thể so sánh."
Lâm Nhược Tinh nói: "Em hiểu anh đang nghĩ gì, anh đang lo lắng An An bị Thịnh Hành lừa, mai này sẽ phải đau khổ."
Lục Diên không nói là đúng hay sai.
Giới giải trí này rất loạn, mặc dù bọn họ đều hiểu rõ chuyện này, Thịnh Hành cũng không có bất kì scandal không tốt nào, nhìn qua anh cũng không phải là loại người thích chơi bời lung tung.
Nhưng Lục Diên vẫn luôn cảm thấy quái lạ. Thịnh Hành sao lại có hứng thú với em gái nhà anh chứ.
Đương nhiên, Lục Diên không phải cảm thấy An An có gì không tốt, ở trong mắt của anh, không có ai có thể ưu tú hơn Lục An An.
A, ngoại trừ Lâm Nhược Tinh.
Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy Thịnh Hành không đáng tin cậy.
Dù sao thì, trái tim của anh trai chính là không bỏ xuống được.
Anh luôn cảm thấy Thịnh Hành có âm mưu gì đó.
Lâm Nhược Tinh nói: "Người nói chuyện yêu đương làm gì có ai không bao giờ thương tâm khổ sở? Huống chi hai người này còn chưa bắt đầu đâu, nếu như An An thích, anh cảm thấy anh ngăn cản có tác dụng không."
Lục Diên: "Không.”
“Đó.”
Lâm Nhược Tinh rất bất đắc dĩ: "Được rồi, chỉ là gọi điện thoại thôi mà, cũng không phải là ở riêng với nhau hai giờ."
Nghe vậy, Lục Diên trong nháy mắt xù lông: "Em nói cái gì?"
Anh vừa nghe thấy thế liền lập tức nghĩ linh tinh: “Sau này anh nhất định phải ra gác cổng!”
"..."
Lâm Nhược Tinh im lặng vài giây: "Nhà em cũng có gác cổng."
Lục Diên: "..."
Lâm Nhược Tinh không còn gì để nói nói: "An Anchỉ là muốn yêu đương một chút thôi, cũng không phải muốn rời khỏi anh.”
“Cũng như nhau thôi.”
Lâm Nhược Tinh không thể nào hiểu được cái suy nghĩ này của Lục Diên, không chịu đựng được nữa nói: "Chẳng lẽ anh ngày nào cũng nhìn em ấy hay sao, anh đừng có nói với em là cả đời anh anh đều sẽ không cho phép em ấy yêu đương nhé."
"Anh không có ý đó."
"Vậy anh còn nói gì nữa?"
Lục Diên im lặng một lát, đột nhiên nói: “Anh chỉ cảm thấy có chút khó chịu, em ấy vừa mới về với bọn anh chưa được bao lâu."
Lâm Nhược Tinh ngẩn ra, khẽ cười dụ dỗ: "Được rồi được rồi, đêm nay em sẽ gọi điện thoại với anh hai giờ, đừng giận An An nữa."
"..."