Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 184

Chương 184 -
Chương 184 -

Nhân viên công tác há miệng thở dốc: "Vì sao, là bởi vì... Thầy Lục cảm thấy An An phải chịu tội thay cho anh nên anh cảm thấy ngại sao? Hay là. . .Anh sợ sau khi công khai sẽ bị mọi người mắng là mình lại để cho em em gái làm đệm lưng cho mình?”

Lục Diên cười tiếp nhận lời nói của cô ấy: “Hẳn là cô muốn hỏi, có phải là do tôi để ý tới hình tượng của mình nên mới làm như thế có đúng hay không?”

Nhân viên công tác không lên tiếng, nhưng ý tứ của cô ấy rất rõ ràng.

Lục Diên trầm ngâm giây lát,nói: "Có lẽ là cũng có một chút."

Sở dĩ lúc đó anh không muốn công khai, cũng không phải là vì sợ mọi người nói anh không có trách nhiệm, hoặc nói anh quá yếu đuối, lại để cho em gái phải chịu tội thay mình, còn mình thì chẳng có tác dụng gì có.

Anh càng sợ một chuyện khác hơn.

Lục Diên không muốn chuyện trước kia của Lục An An bị công khai ra ngoài, không muốn cô lại phải nhớ lại những năm tháng vất vả tủi nhục kia.

Một khi hai người công khai thân phận, Lục An An sẽ từ một nghệ sĩ không được mấy người quan tâm biến thành em gái của Lục Diên, một cái tên dự phòng thay anh nhận được sự quan tâm của mọi người.

Cũng không phải là Lục Diên tự luyến, mà là đã có quá nhiều chuyện giống như xảy ra.

Anh biết rõ, thực ra Lục An An không hy vọng mình được quá nhiều người chú ý tới.

Thậm chí đến cả chuyện tiến vào giới giải trí đóng phim cô cũng không muốn huống chi là cái khác, cô không có loại ý nghĩ muốn mượn thân phận là em gái của Lục Diên để hoành hành trong giới giải trí, cô căn bản không muốn như vậy.

Lục Diên hiểu rất rõ ý nghĩ trong nội tâm của cô.

Cũng thí dụ như hiện tại, Lục An An chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay liền lên hot search, tiêu đề viết cũng không còn là tên của Lục An An, mà sẽ là —— em gái của Lục Diên …

Trước kia Lục Diên không quá hiểu, vì sao Lục An An có chỗ dựa tốt như vậy mà lại nhất quyết không chịu dựa vào, đến sau này anh mới hiểu được.

Em gái của anh cũng là một người có lòng tự trọng, cô cũng không muốn muốn người biết đến mình chỉ bởi vì mình có anh trai là Lục Diên.

Cô muốn mọi người biết mình qua tên của chính mình.

Đương nhiên, bản thân Lục Diên cũng là người rất để tâm vào chuyện vụn vặt.

Anh thật sự không thể nào quên được, bất kể là chuyện khi còn bé khiến em gái bị bắt cóc, hay là chuyện cô thay mình làm đệm lưng kia, tất cả những chuyện này Lục Diên đều không chịu đựng được.

Thậm chí anh đã từng nghĩ, hay là mình giấu Lục An An đi, để con bé ở nhà, cũng không tiếp tục công khai bất cứ chuyện gì nữa, nếu như không còn được các cư dân mạng quan tâm thì những hot search kia tự nhiên sẽ biến mất, những ngôn từ ô uế bẩn thỉu trên mạng kia tự nhiên cũng sẽ không còn.

Theo thời gian trôi đi, mọi người đều sẽ quên chuyện này.

Để cho cô làm chuyện mà mình mọi người, cũng không tiếp tục miễn cưỡng cô.

Để cô được làm công chúa nhỏ của nhà họ Lục, để cô muốn làm gì thì làm.

Lục Diên hiểu, sở dĩ Lục An An công khai chỉ là vì không muốn nhìn thấy anh bị người ta mắng mỏ.

Chứ không phải bản thân cô thật sự muốn công khai.

Thực ra Lục An An rất để ý tới chuyện riêng tư của mình, cũng có lòng tự trọng của mình, mặc dù cô cái gì cũng không nói nhưng Lục Diên có thể nhìn ra.

Em gái của anh cũng có ngạo khí của mình.

Sở dĩ cô chủ động công khai như vậy là vì bị ép chứ không phải là Lục An An thực sự tự nguyện.

...

Lục Diên nhìn nhân viên công tác trước mặt, cười cười nói: "Trước đây tôi còn muốn nói cho toàn bộ thế giới, em gái của tôi là ai, nhưng sau này tôi lại phát hiện ra cách nghĩ của tôi có chút vấn đề, thậm chí sau này tôi còn từng muốn giấu em gái của mình đi, không cho mọi người biết em ấy là ai.”

Lục Diên dừng một chút: "Đương nhiên, hiện tại tôi đã bà ta suy nghĩ này của mình không đúng, thậm chí còn này có chút vặn vẹo."

Anh cười nói: "Nhà chúng tôi thật vất vả mới tìm được em gái về, tôi không muốn em ấy phải chịu thêm bất cứ thương tổn gì, kể là bạo lực mạng hay là chuyện gì khác, chúng tôi chỉ hy vọng em ấy có thể trưởng thành khỏe mạnh."

Lục Diên nhẹ giọng nói: "Tôi không có bất kỳ khát vọng gì, đây là nguyện vọng lớn nhất của tôi."

Anh nhìn về máy quay phim, nói: "Tôi biết có rất nhiều người có ấn tượng với An An là em ấy là em gái của Lục Diên, hoặc là em ấy là người đã chịu tội thay Lục Diên, nhưng tôi hi vọng, lần sau lúc mọi người nhắc tới em ấy, có thể gọi em ấy là Lục An An, mặc dù em ấy là em gái của Lục Diên, nhưng bản thân em ấy mới là hạng nhất, xưng hô em gái của Lục Diên chỉ nên xếp sau tên của em ấy mà thôi.”

Nhân viên công tác nghe vậy mắt đều đỏ lên.

"Thầy Lục... Anh có từng nghĩ tới hay không, thực ra An An không ngại chuyện này?"

Lục Diên ngẩn ra, cứ như là có chút tự hỏi.

"Không ngại sao?"

"Đúng vậy."

Nhân viên công tác nói: "Nếu như đổi lại là em, em cũng không ngại mình bị nói là em gái của ai, anh đã từng hỏi qua suy nghĩ của An An chưa?”

Lục Diên không hé răng.

Hình như là anh chưa bao giờ hỏi An An nghĩ cái gì, hình như thật sự tất cả đều là do tự anh cảm thấy mà thôi.

Anh im lặng một lát, nhàn nhạt nói: "Chưa."

Nhân viên công tác: "Vậy, anh có thể hỏi An An một chút, hỏi cô ấy xem cô ấy có cảm thấy công khai quan hệ của hai người là chuyện không tốt hay không.”

Nghe vậy, Lục Diên "Ừ" một tiếng, anh nhìn về phía nhân viên công tác, cười cười: "Cảm ơn."

Nữ phóng viên lắc đầu: "Vậy, thầy Lục... Hôm nay phỏng vấn tới đây đi."

Cô ấy mím môi, nhỏ giọng nói: "Em không nghĩ tới An An vậy mà lại trưởng thành trong tình cảnh như vậy."

Lục Diên quay đầu lại nhìn người đang ngồi vẽ không nhúc nhích ở phía xa, mỉm cười: "Không cần đối xử đặc biệt với em ấy, nội dung phỏng vấn hôm nay cũng tạm thời bảo mật đi, em ấy không muốn được mọi người đối xử đặc biệt đâu, cứ giống như lúc trước là được rồi.”

Nhân viên công tác và các chuyên viên quay phim đều gật đầu: “Vâng, bọn tôi đã biết.”

Lục Diên gật gật đầu, yên lòng.

*

Lúc Lục Diên đi tới, bức tranh của Lục An An vừa khéo đã đến bước cuối cùng.

Cô ghé mắt liếc nhìn Lục Diên: "Lão đại, phỏng vấn xong rồi ạ?"

"Ừm."

"Tại sao lại lâu như thế nha."

Lục An An nói: "Em thấy mấy người khác đều phỏng vấn rất nhanh."

Lục Diên nở nụ cười: "Nói hơi nhiều."

Anh đưa tay lên xoa xoa đầu Lục An An, thấp giọng hỏi: "An An, em có bao giờ hận anh không?”

Lục An An sửng sốt, ngửa đầu nhìn về phía anh.

"Không có."

Cô duỗi tay nhìn Lục Diên không chớp mắt, nói: "Tại sao anh lại có thể có loại ý nghĩ này?"

Lục Diên không hé răng.

Lục An An đứng dậy, ôm anh nói: “Anh, em thật sự chưa bao giờ hận anh, dù là quá khứ hay là hiện tại..."

Cô dừng một chút nói: "Anh trai mãi mãi là anh trai mà em yêu nhất."

"Vậy trước kia —— "

Lục Diên suy nghĩ về lời nói của nữ phóng viên, thấp giọng hỏi: "Em chưa từng oán hận anh sao, vậy sao lúc trước em lại không muốn công khai thân phận và ngươi quan hệ với anh?"

Lục An An chớp chớp mắt: "A?"

Cô hậu tri hậu giác kịp phản ứng: "Em đâu có đâu.”

Cô nhìn Lục Diên: "Có phải anh đọc mấy lời bình luận linh tinh ở trên mạng hay không?”

Lục Diên không lên tiếng.

Lục An An nói: "Em biết anh không muốn em phải nhớ lại những chuyện trong quá khé, những mấy chuyện này đều đã qua cả rồi, mà thực ra không có gì đáng kể, chúng ta của hiện tại rất tốt, em thật sự không việc gì."

Lục An An nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nói: "Em hiểu cách nghĩ của anh, anh là vì muốn tốt cho em chứ không phải là vì cái lòng tự trọng gì đó, trong lòng anh đang nghĩ cái gì em hiểu rất rõ.”

Mọi chuyện Lục Diên làm đều là vì muốn bảo vệ mình.

Điểm này, Lục An An so với bất luận người nào đều hiểu rõ.

Suy nghĩ trong lòng mỗi người đều không giống nhau, 10 ngàn người thì sẽ có 10 ngàn ý nghĩ khác nhau, đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng Lục An An sẽ không cho là Lục Diên không muốn công khai là vì muốn bảo vệ cho danh tiếng của anh, cô rất hiểu suy nghĩ của anh trai mình, cho dù từ nhỏ hai người không sinh hoạt chung một chỗ, kể cả khi linh hồ của cô chỉ là một kẻ ngoại lai, Lục An An vẫn hiểu được.

Lí do tại vì sao Lục Diên lại làm như thế.

Tâm lý của Lục Diên thực ra có chút vấn đề, lúc anh suy nghĩ sẽ có chút vặn vẹo, đặc biệt là chuyện có liên quan tới em gái của mình, Lục Diên để tâm vào chuyện vụn vặt hơn so với bất luận người nào.

Trước kia Lục An An đã từng từ chối công khai quan hệ của hai người, cho nên anh mới cho rằng Lục An An vẫn luôn không muốn công khai.

Cho dù sau đó cô đã nói có thể công khai, trong lòng Lục Diên vẫn như cũ nghĩ lời lúc đầu cô nói mới là suy nghĩ chân thực của cô.

...

Nghĩ tới đây, Lục An An ôm chặt anh, nhẹ giọng nói: "Anh trai."

"Ừ?"

Lục Diên vỗ vỗ đầu cô.

Lục An An nhấp nháy mắt: "Anh còn tức giận phải không?"

Lục Diên sửng sốt, đột nhiên nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cắn răng nói: "Giờ em nói thật cho anh nghe, anh trai 2 là chuyện gì?"

"..."

Lục An An thấy anh như vậy, nhỏ giọng thầm thì: "Em còn tưởng là anh sẽ không để bụng chứ.”

Lục Diên cười lạnh: "Có phải là lời anh nói em đều vào tai này ra tai kia hay không?”

"Em không có."

Lục An An giơ tay lên thề: "Anh nói cái gì em cũng đều ghi hết vào trong đầu mà.”

Lục Diên liếc nhìn cô, rõ ràng không tin.

Lục An An ôm cánh tay anh làm nũng: "Em tặng anh một bức tranh có được không?”

Lục Diên cúi đầu nhìn bàn vẽ trước mặt cô ta: "Bức tranh này?"

"Vâng vâng, có điều em còn chưa vẽ xong, đợi sau khi về nhà em chỉnh sửa xong sẽ đưa cho anh nhé.”

Lục Diên nhìn nhìn, dừng một chút: "Sạo lại đột nhiên muốn tặng anh một bức tranh vẽ sao?”

Lục An An chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Muốn nói cho anh biết, bất kể là có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ giống như các vì sao trên trời. Đều sẽ chăm sóc anh, anh đừng tự trách nữa, những chuyện kia đều không phải là lỗi của anh.”

Lục An An nghiêm túc nói: "Lão đại, anh đã từng nghĩ tới chưa, thực ra rất nhiều chuyện có khả năng đều là do trời cao đã sắp đặt từ trước.”

Lục Diên ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh tin.”

Anh đưa tay xoa xoa đầu Lục An An nói: "Vẫn luôn tin."

Bình Luận (0)
Comment